🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đột nhiên, một đôi tay đưa tới, qua lớp tay áo rộng lớn, lặng lẽ ấn lên cổ tay ta.

 

Ta lập tức im bặt, quay đầu nhìn.

 

Là Hoắc Phất Quang.

 

Hắn khiêm tốn hỏi:

 

“Ông chủ, nương tử của ta không đoán được, liệu ta có thể đoán thay cho nàng không?”

 

Ánh mắt ông chủ đầy vẻ khinh thường, lướt qua đôi chân tàn tật của Hoắc Phất Quang.

 

“Được thôi, để xem tên què như ngươi đoán được bao nhiêu.”

 

Hoắc Phất Quang cười mỉm.

 

Hắn không giận cũng không bực, chỉ lặng lẽ đứng bên ta, dùng giọng nói bình thản đọc hết một câu đố đèn, sau đó lưu loát nói ra đáp án.

 

Hết một chiếc, lại một chiếc đèn lồng bị gỡ xuống.

 

Đèn trên quầy ngày càng ít, người xúm lại xem càng lúc càng đông, còn sắc mặt ông chủ thì càng lúc càng trắng bệch.

 

Thấy chỉ còn lại hai chiếc đèn lồng trên đầu cột, cuối cùng ông chủ không chịu nổi nữa, lao tới chắn trước mặt ta và Hoắc Phất Quang.

 

Gương mặt ông ta đã chẳng còn chút vẻ ngạo mạn nào, chỉ còn sự hoảng hốt.

 

Giữa trời đông lạnh giá, ông ta nóng đến mức mồ hôi chảy đầm đìa.

 

“Xin lỗi vị khách quý này… là ta có mắt không tròng… xin ngài đừng đoán nữa, để lại cho ta chút giải thưởng với!”

 

Dù gì đêm nay hội đèn lồng cũng mới bắt đầu, nếu bị Hoắc Phất Quang đoán hết toàn bộ câu đố, lấy đi toàn bộ giải thưởng, chắc ông chủ phải lỗ nặng mất.

 

Nghe vậy, Hoắc Phất Quang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.

 

“Ông chủ này thật kỳ lạ, khách đoán không ra câu đố thì đuổi đi, khách đoán được câu đố cũng muốn đuổi đi.”

 

Lời vừa dứt, đám đông xung quanh liền cười phá lên.

 

Có người thích trêu chọc lớn tiếng hô:

 

“Ông chủ này không chơi được! Mọi người nhớ nhé, sau này đừng ghé quầy của ông ta nữa!”

 

Ông chủ cuống đến mức mồ hôi chảy đầy đầu.



 

Thấy vậy, Hoắc Phất Quang cũng không tiếp tục lý luận thêm.

 

Hắn nói với ông chủ:

 

“Ông chủ, những phần thưởng còn lại ta không lấy, chỉ cần một món thôi.”

 

Ông chủ vội vàng đáp:

 

“Ngài chọn gì cũng được, tùy ý!”

 

Thế là, chỉ một lát sau, ta thực sự nhận được chiếc đèn lồng phượng hoàng to và đẹp nhất mà ta hằng ao ước.

 

Người qua đường ai cũng phải ngắm nhìn chiếc đèn của ta thêm vài lần, khiến lòng hư vinh của ta phút chốc dâng trào.

 

Ta không nhịn được cảm thán:

 

“Hoắc Phất Quang, huynh thật lợi hại, không chỉ biết đọc sách, biết chữ, mà ngay cả đoán đố đèn cũng giành được giải nhất!”

 

“Không giống ta, ngốc nghếch vô cùng, đến giờ ngay cả chữ cũng chưa nhận hết.”

 

Vừa nói, ta vừa không kiềm được cảm giác chán nản.

 

Hoắc Phất Quang liền nói:

 

“A Thanh, nàng đừng nghĩ như vậy.

 

“Ta không hề thông minh hơn nàng, ta chỉ may mắn được học trước nàng mà thôi. Chỉ cần nàng chịu tiếp tục học, không chừng sẽ đuổi kịp, thậm chí vượt qua ta.”

 

Ta hào hứng hẳn lên:

 

“Đúng vậy! Vậy từ ngày mai, mỗi ngày ta sẽ học thêm mười chữ!”

 

Hoắc Phất Quang mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

 

“Được.”

 

Ta cắn một miếng kẹo hình người trong tay, vui vẻ kéo Hoắc Phất Quang đi xem biểu diễn phun lửa ở phía trước.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một giọng nói dịu dàng nhưng đầy nôn nóng bỗng vang lên từ phía sau:

 

“Tử Du? Là chàng sao?”

 



Ta và Hoắc Phất Quang đều sửng sốt, vô thức quay đầu nhìn lại.

 

Không xa lắm, một cô nương trẻ trung xinh đẹp đang nắm chặt khăn tay, đôi mắt ngấn lệ nhìn Hoắc Phất Quang đầy xúc động.

 

“Vừa rồi nghe người ta nói, có một người nam nhân khập khiễng đoán được hết các câu đố đèn, ta liền nghĩ, có khi nào đó là chàng không…”

 

Nàng khẽ cười, tiếng cười nhẹ như gió thoảng.

 

“Không ngờ, quả thực là chàng.”

 

9

 

Nhìn cô nương ấy, ta ngây người trong giây lát.

 

Lúc này, cảm xúc của nàng ta đã trở nên kích động hơn.

 

“Từ sau khi Hoắc bá bá gặp chuyện, ta đã rất lâu không gặp chàng!”

 

Quận chúa đưa tay, định nắm lấy tay áo của Hoắc Phất Quang:

 

“Tử Du, ta chưa từng muốn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta! Chỉ là cha mẹ ta…”

 

Hoắc Phất Quang cụp mắt, nghiêng người tránh đi:

 

“Quận chúa, xin hãy thận trọng lời nói.”

 

Ta mở to mắt, lập tức hiểu ra vì sao y phục và trang sức của nàng lại đẹp đẽ, tinh xảo như vậy.

 

Thì ra nàng là quận chúa, còn từng có hôn ước với Hoắc Phất Quang.

 

Một cách khó hiểu, trong lòng ta bỗng dâng lên một cơn ghen tuông âm ỉ.

 

Ta lên tiếng hỏi Hoắc Phất Quang:

 

“Huynh không định giới thiệu sao?”

 

Nhưng lần này, Hoắc Phất Quang lại không trả lời.

 

Hắn chỉ im lặng nhìn quận chúa.

 

Khi nước mắt nàng rơi xuống, Hoắc Phất Quang như thể đã nhượng bộ, lặng lẽ cùng nàng đi sang một bên.

 

Ta chớp chớp mắt, có chút ngơ ngác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.