Đột nhiên, một đôi tay đưa tới, qua lớp tay áo rộng lớn, lặng lẽ ấn lên cổ tay ta.
Ta lập tức im bặt, quay đầu nhìn.
Là Hoắc Phất Quang.
Hắn khiêm tốn hỏi:
“Ông chủ, nương tử của ta không đoán được, liệu ta có thể đoán thay cho nàng không?”
Ánh mắt ông chủ đầy vẻ khinh thường, lướt qua đôi chân tàn tật của Hoắc Phất Quang.
“Được thôi, để xem tên què như ngươi đoán được bao nhiêu.”
Hoắc Phất Quang cười mỉm.
Hắn không giận cũng không bực, chỉ lặng lẽ đứng bên ta, dùng giọng nói bình thản đọc hết một câu đố đèn, sau đó lưu loát nói ra đáp án.
Hết một chiếc, lại một chiếc đèn lồng bị gỡ xuống.
Đèn trên quầy ngày càng ít, người xúm lại xem càng lúc càng đông, còn sắc mặt ông chủ thì càng lúc càng trắng bệch.
Thấy chỉ còn lại hai chiếc đèn lồng trên đầu cột, cuối cùng ông chủ không chịu nổi nữa, lao tới chắn trước mặt ta và Hoắc Phất Quang.
Gương mặt ông ta đã chẳng còn chút vẻ ngạo mạn nào, chỉ còn sự hoảng hốt.
Giữa trời đông lạnh giá, ông ta nóng đến mức mồ hôi chảy đầm đìa.
“Xin lỗi vị khách quý này… là ta có mắt không tròng… xin ngài đừng đoán nữa, để lại cho ta chút giải thưởng với!”
Dù gì đêm nay hội đèn lồng cũng mới bắt đầu, nếu bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-xuan-quang/3736625/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.