🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nói thì nói vậy, nhưng đến tối đêm giao thừa, lúc ta quay lưng bưng thức ăn lên, Hoắc Phất Quang đã lén giấu đùi gà vào dưới đáy bát cơm của ta.

 

“Hoắc Phất Quang, đã nói đùi gà để huynh ăn, để bồi bổ cho huynh mà!”

 

Ta vội dùng đũa gắp đùi gà trả lại cho hắn, nhưng ngay lúc đó, cổ tay ta đã bị hắn giữ lại.

 

“A Thanh, mấy tháng nay nhờ nàng chăm sóc, người nên bồi bổ nhất chính là nàng.”

 

Hoắc Phất Quang nhìn ta, ánh mắt rất nghiêm túc.

 

Ta đang cảm thấy hơi ngượng, lại thấy hắn cúi đầu.

 

Từ trong tay áo, hắn lấy ra một cây trâm ngọc trắng.

 

Ngọc trắng như mỡ dê, trên đó chạm khắc một đóa thu hải đường tinh xảo sống động.

 

Ta không kìm được, tròn mắt thốt lên:

 

“Đẹp quá!”

 

Hoắc Phất Quang mím môi cười:

 

“Ta nhớ mùa thu, nàng luôn cài một bông hải đường bên tóc mai, nên nghĩ cây trâm này rất hợp với nàng.”

 

Ta nhìn cây trâm hồi lâu, bỗng chợt nhận ra điều gì đó, liền hỏi:

 

“Cây trâm này chắc chắn rất đắt, đúng không? Hoắc Phất Quang, huynh lấy đâu ra tiền?”

 

Hoắc Phất Quang cụp mắt, không chịu nói.

 

Mãi đến khi thấy ta sốt ruột, hắn mới thành thật trả lời:

 

“Ta đã đem miếng ngọc bội của mình đi cầm.”

 

“Ban đầu ta không ngờ miếng ngọc bội ấy lại đáng giá đến vậy. Mua xong cây trâm, ta vẫn còn dư hơn ba mươi lượng bạc.”

 

Hắn dịu giọng, từ tốn nói:

 

“Ta nghĩ có thể dùng số tiền đó sửa lại mái nhà bị dột, rồi mua một chiếc chăn lông ngỗng dày. Nàng đã đưa chăn ấm cho ta đắp, chăn của nàng quá mỏng, ban đêm chắc chắn rất lạnh…”

 

Lời hắn nói rất có lý, nhưng ta lại thấy lòng mình chùng xuống.

 

Ta hỏi:

 

“Hoắc Phất Quang, cây trâm này huynh mua ở đâu?”

 

Hoắc Phất Quang hơi bối rối nhìn ta, ánh mắt có chút lúng túng:

 

“Nàng… không thích sao?”



 

“Quá quý giá.” Ta đáp: “Miếng ngọc bội ấy chắc chắn rất quan trọng với huynh, không thể cứ thế mà cầm đi.”

 

Hoắc Phất Quang mỉm cười:

 

“Miếng ngọc bội đó là thứ mẫu thân đã tặng ta khi ta lần đầu xuất chinh.

 

“Nhưng giờ đây, ta đã không còn là một tướng quân nữa. Miếng ngọc bội giữ lại trong tay ta, chỉ có thể là một ký ức. Chi bằng đổi thành những vật có thể giúp nàng và ta no đủ, ấm áp.”

 

Nói rồi, hắn hơi nghiêng người, nhẹ nhàng cài cây trâm lên tóc ta.

 

Hắn nhìn ta rất lâu, sau đó, khóe môi hiện lên nụ cười dịu dàng:

 

“Rất đẹp.”

 

Hắn nói.

 

Chắc hẳn là vì ánh nến trên bàn quá nóng, mà ta bỗng cảm thấy mặt mình lại bắt đầu nóng bừng lên.

 

Đúng lúc này, tiếng pháo vang rền khắp thôn.

 

Năm mới sắp tới rồi.

 

Ta phấn khởi nâng chén rượu lên trước mặt Hoắc Phất Quang:

 

“Hoắc Phất Quang, chúc mừng năm mới!”

 

Hắn cũng nâng chén, mỉm cười nói:

 

“A Thanh, chúc nàng năm năm bình an, trọn đời vui vẻ.”

 

Rượu hoa quả tam thẩm ủ đúng là có hậu vị mạnh thật, uống vài chén vào bụng, ta liền chỉ tay vào mặt Hoắc Phất Quang cười lớn.

 

Ta nói:

 

“Hoắc Phất Quang, lạ ghê nha, sao tự dưng huynh lại mọc ra bốn con mắt thế này?”

 

Hoắc Phất Quang mang “bốn con mắt” khẽ cười, đáp:

 

“A Thanh, nàng say rồi.”

 

Ta vung tay:

 

“Sao có thể chứ! Huynh không biết, tửu lượng của ta—”

 

Ngay giây sau, trước mắt ta tối sầm lại, ta ngã xuống giường, ngủ say như chết.

 

8

 



Thức ăn phong phú, ánh nến ấm áp, lại có người ở bên.

 

Đây là cái Tết vui vẻ nhất ta từng trải qua kể từ khi bà nội qua đời.

 

Cảm giác có người bầu bạn thật sự rất tuyệt. Ta không còn phải vì cô đơn mà chỉ biết nói chuyện với bầy gà vịt nữa.

 

Ta lại có cảm giác mình có một gia đình.

 

Đến ngày rằm tháng Giêng, trời còn chưa tối, ta đã vừa ngân nga hát vừa sửa soạn quần áo chỉnh tề.

 

Hoắc Phất Quang nhìn ta, không nhịn được cười:

 

“A Thanh, nàng mong chờ đi xem đèn hoa đến vậy sao?”

 

“Không chỉ xem đèn hoa đâu, hôm nay ta còn muốn đoán đố đèn nữa! Ta nhất định phải thắng được chiếc đèn phượng hoàng đẹp nhất về đây!”

 

Ta hứng khởi, háo hức không thôi.

 

Trước kia ta rất muốn tham gia trò đoán đố đèn, nhưng vì không biết chữ, nên chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn người khác đoán.

 

Nhưng năm nay thì khác, Hoắc Phất Quang đã dạy ta rất nhiều chữ. Ta nghĩ rằng mình nhất định có thể đoán được… ít nhất một câu đố!

 

Khi ta và Hoắc Phất Quang lên phố, trời vừa sẩm tối, những chiếc đèn hoa cũng vừa được thắp sáng.

 

Ta kéo Hoắc Phất Quang chạy thẳng tới quầy đố đèn.

 

Nộp năm văn tiền xong, ta chen vào đám đông, ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, bước đến trước chiếc đèn đầu tiên.

 

“Nhất thanh… gì đó… đắc nhân phương…, hồi thủ… khán dĩ thành hôi…”

 

Càng đọc, giọng ta càng nhỏ dần.

 

Không ngờ số chữ ta học được vẫn còn quá ít, đến mười bốn chữ trong câu đố đầu tiên mà ta cũng không nhận ra hết.

 

Chính vì không đọc được hết chữ, nên ta đứng trước câu đố, nhíu mày nghĩ hồi lâu mà vẫn chẳng đoán ra đáp án.

 

Ông chủ quầy đứng khoanh tay, lạnh lùng nhìn ta:

 

“Cô nương này, có nhanh lên được không? Đoán không ra thì đi chỗ khác, đừng đứng đó cản trở người khác đoán đố.”

 

Nói xong, ông ta còn lẩm bẩm một câu:

 

“Chưa từng thấy ai ngu thế này, đố đèn dễ vậy mà cũng không đoán ra.”

 

Ta ngẩn người một lát, cơn giận lập tức bốc lên.

 

“Ta đã nộp tiền rồi, đoán bao lâu là quyền của ta! Ngươi lấy quyền gì mà đuổi ta?”

 

Ta chống nạnh, chuẩn bị lớn tiếng cãi nhau với ông chủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.