Nói thì nói vậy, nhưng đến tối đêm giao thừa, lúc ta quay lưng bưng thức ăn lên, Hoắc Phất Quang đã lén giấu đùi gà vào dưới đáy bát cơm của ta.
“Hoắc Phất Quang, đã nói đùi gà để huynh ăn, để bồi bổ cho huynh mà!”
Ta vội dùng đũa gắp đùi gà trả lại cho hắn, nhưng ngay lúc đó, cổ tay ta đã bị hắn giữ lại.
“A Thanh, mấy tháng nay nhờ nàng chăm sóc, người nên bồi bổ nhất chính là nàng.”
Hoắc Phất Quang nhìn ta, ánh mắt rất nghiêm túc.
Ta đang cảm thấy hơi ngượng, lại thấy hắn cúi đầu.
Từ trong tay áo, hắn lấy ra một cây trâm ngọc trắng.
Ngọc trắng như mỡ dê, trên đó chạm khắc một đóa thu hải đường tinh xảo sống động.
Ta không kìm được, tròn mắt thốt lên:
“Đẹp quá!”
Hoắc Phất Quang mím môi cười:
“Ta nhớ mùa thu, nàng luôn cài một bông hải đường bên tóc mai, nên nghĩ cây trâm này rất hợp với nàng.”
Ta nhìn cây trâm hồi lâu, bỗng chợt nhận ra điều gì đó, liền hỏi:
“Cây trâm này chắc chắn rất đắt, đúng không? Hoắc Phất Quang, huynh lấy đâu ra tiền?”
Hoắc Phất Quang cụp mắt, không chịu nói.
Mãi đến khi thấy ta sốt ruột, hắn mới thành thật trả lời:
“Ta đã đem miếng ngọc bội của mình đi cầm.”
“Ban đầu ta không ngờ miếng ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-xuan-quang/3736624/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.