🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
4

 

Tân đế bạo ngược, ngày càng ham thích g.i.ế.c người.

 

Công việc của chúng ta, những đao phủ, cũng ngày càng nặng nề.

 

Sư phụ ta mỗi ngày phải c.h.é.m không biết bao nhiêu cái đầu, còn ta cũng phải mài đi mài lại thanh Quỷ Đầu Đao nhiều lần.

 

Đêm đó, dưới ánh trăng, ta vội vã trở về nhà. Từ xa, ta đã thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên, vươn thẳng tận trời cao.

 

Ta giật mình hoảng hốt, cứ ngỡ Hoắc Phất Quang đang định làm điều gì đó rầm rộ để tự sát.

 

Nhưng khi lao vào trong nhà, ta lại thấy Hoắc Phất Quang đang ngồi trước bếp lò.

 

Trước mặt hắn, chiếc nồi lớn bốc khói đen mù mịt, khuôn mặt như ngọc của hắn lấm lem tro bụi.

 

Thấy ta ngạc nhiên đứng sững ở cửa, hắn mím môi, dáng vẻ bối rối như tiểu tức phụ bị bắt quả tang:

 

“Ta… ta chỉ muốn giúp nàng nấu cơm.”

 

“Nhưng gạo bị cháy…”

 

Ta mở nắp nồi ra xem, liền bật cười vì tức.

 

Trong nồi chỉ có gạo, chẳng hề có lấy một giọt nước.

 

Ta nói:

 

“Nấu cơm khô cũng phải cho nước vào.”

 

Hoắc Phất Quang ngẩn người:

 

“Xin lỗi… ta không biết.”

 

Ta thở dài.

 

Bắt một công tử bột chưa từng đụng tay vào việc bếp núc phải nấu cơm, quả là làm khó hắn.

 

Ta múc số gạo cháy trong nồi ra, vo lại một bát gạo mới, rồi đổ nước vào nồi.

 

Chẳng mấy chốc, hương thơm của cơm chín đã tỏa ra.

 



Ngoài ruộng vẫn còn ít cải xanh non, ta hái một ít, thêm vài con tôm khô, nấu thành một nồi canh thơm ngọt.

 

Trong bếp, tiếng củi lửa cháy lách tách vang lên.

 

Ánh lửa chiếu lên mặt Hoắc Phất Quang, làm gương mặt hắn ấm áp thêm vài phần.

 

Trông hắn không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa.

 

Ta không nhịn được, bèn bắt chuyện với hắn:

 

“Hoắc Phất Quang, chân của huynh còn đau không?”

 

Hoắc Phất Quang khẽ cười, giọng nhẹ nhàng:

 

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

 

Hắn lại nói:

 

“Mấy ngày trước ta vẫn còn hôn mê, chưa đến thăm cha mẹ và thân nhân của nàng.”

 

Ta vừa kéo bễ lò, vừa hờ hững đáp:

 

“Ta cũng chưa từng gặp cha mẹ ta. Ta là một đứa trẻ mồ côi, bà nội nhặt ta về nuôi cũng đã mất từ hai năm trước vì bệnh rồi.”

 

Hoắc Phất Quang ngừng lại một chút, rồi nói:

 

“Nhắc đến chuyện đau lòng của nàng rồi. Ta xin lỗi.”

 

“Không sao, sinh lão bệnh tử, vốn là lẽ thường tình.” Ta điềm nhiên đáp. “Huynh đừng gọi ta là cô nương nữa. Bà nội và sư phụ đều gọi ta là A Thanh, huynh cũng gọi ta như vậy đi.”

 

“... A Thanh.”

 

Hoắc Phất Quang khẽ gọi ta một tiếng, rồi đột nhiên nói:

 

“Là ta liên lụy nàng, thật có lỗi.”

 

Thấy ta quay đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

 

Hoắc Phất Quang cười khổ với ta.

 

“Nhà họ Hoắc chúng ta từng thẳng thắn dâng sớ khuyên vua không trọng dụng hoạn quan. Không ngờ bệ hạ không nghe, mà hoạn quan còn ôm mối hận với nhà họ Hoắc.”



 

Hoắc Phất Quang cụp mắt:

 

“Nếu không phải tại ta, cô… A Thanh, nàng nhất định sẽ tìm được một mối nhân duyên tốt.”

 

Ta bật cười:

 

“Ây, đừng nói vậy. Ta còn thấy rất vui ấy chứ, nhặt được một vị phu quân vừa tuấn tú, vừa tài hoa, lại biết võ công.”

 

Thực ra từ lâu ta đã nghe danh Hoắc Phất Quang.

 

Hôm đó, ngoài phố chiêng trống rộn ràng, người đông như kiến.

 

Ta chen vào đám đông góp vui, chợt nghe thấy có người kể chuyện Hoắc Phất Quang bình định thổ phỉ như thế nào.

 

Lại có người nói về trí tuệ, tài hoa của hắn xuất chúng ra sao.

 

Vì dáng người nhỏ bé, ta không nhìn rõ gương mặt Hoắc Phất Quang, chỉ thấy bóng lưng của hắn trong bộ giáp bạc, cưỡi trên lưng một con tuấn mã đen tuyền.

 

Bóng lưng ấy thật đẹp.

 

Phong lưu tiêu sái, đúng là như câu nói của người kể chuyện: “Công tử thế vô song.”

 

Ta từng nghĩ cả đời này, ta sẽ không bao giờ có bất kỳ mối liên hệ nào với một nhân vật xuất chúng như thế.

 

Không ngờ mấy năm sau, hắn lại vô duyên vô cớ trở thành phu quân của ta.

 

Tam thẩm ở nhà bên nói, may nhờ Hoắc gia gặp nạn, ta mới có thể nhặt được một người chồng tốt như vậy.

 

Nếu không, làm một đao phủ như ta, có lẽ chỉ gả được cho một gã đồ tể, hoặc một lão nhân góa vợ.

 

Nhưng.

 

Nếu có thể.

 

Ta thà rằng Hoắc gia không gặp nạn.

 

Hoắc Phất Quang không bị gãy chân, cũng không trở thành phu quân của ta.

 

—— Một người như hắn, lẽ ra phải lập nên đại nghiệp ở chốn triều đình.

 

Chứ không phải bị giam cầm trong căn nhà rách nát của ta, sống một đời tẻ nhạt, lặng lẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.