2
Thực ra hôn sự giữa ta và Hoắc Phất Quang, chẳng qua chỉ là trò đùa nhục nhã của kẻ quyền quý.
Hôm đó ở công đường, Hoắc Phất Quang chịu xong hình phạt, từ đầu gối trở xuống m.á.u thịt bầy nhầy.
Tên quan lớn kia, dáng vẻ bỉ ổi, vẫn chưa thấy hài lòng. Hắn đảo mắt một vòng, rồi đột nhiên chỉ vào ta, lúc ấy đang lau đao:
“Ừm, nghe nói Hoắc tiểu tướng quân vẫn chưa thành thân, sau này trở thành phế nhân, e rằng khó mà cưới được vợ. Bản quan làm chủ, gả cô nương này cho ngươi!”
Tất cả mọi người trên công đường đều sững sờ, rồi lập tức cười ồ lên.
Có kẻ xu nịnh bảo rằng đại nhân thật là nhân từ bác ái, lại có kẻ hùa theo trêu chọc, bảo rằng mắt đại nhân tinh tường, tội thần và kẻ hèn hạ, quả nhiên là trời sinh một đôi.
Thế là đêm hôm đó, Hoắc Phất Quang toàn thân đầy m.á.u me, bị người ta khiêng thẳng vào phòng ta.
Không có lễ nghi, không có khách khứa, lại càng không có náo nhiệt.
Chỉ là hai kẻ đáng thương bị buộc chặt với nhau từ đó về sau.
Nhưng những chuyện này, ta không kể lại với người nam nhân sắp phải đi xa ấy.
Ta chỉ gật đầu, nói: “Vâng, chào cữu cữu.”
Người nam nhân đó nhìn ta thật sâu, rồi lại liếc qua thanh đại đao ta đang cầm trong tay.
Đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-xuan-quang/3736619/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.