Mỗi tối khi ta trở về nhà, luôn thấy Hoắc Phất Quang một mình ngồi trong bóng tối, dáng vẻ cô quạnh lẻ loi.
Mỗi khi ta gọi tên hắn, hắn mới ngẩng đầu lên, khẽ nở một nụ cười rất nhẹ với ta.
Từ khi bị gãy chân, Hoắc Phất Quang không ra ngoài, cũng không trò chuyện với ai khác. Ta sợ hắn cứ ở mãi trong nhà một mình sẽ buồn chán, nên định mua vài cuốn sách để hắn đọc giải khuây.
Ai ngờ, ngay chiều hôm đó, sư đệ của ta đã lén lút tìm đến, rồi rút từ trong túi ra mấy cuốn sách.
“Này, mấy cuốn này đảm bảo phu quân của tỷ chưa từng đọc qua.”
Hắn cười toe toét, lộ cả hàm răng trắng:
“Đây đều là tinh phẩm cả đấy… phu quân của tỷ chắc chắn sẽ thích mê…”
Ta cầm từng cuốn sách lên xem qua.
Dù không biết chữ, nhưng nhìn nụ cười của sư đệ, ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Ta hỏi:
“Những cuốn này nói về gì vậy?”
“Cuốn này nói về cách trồng mai, cuốn này là thưởng thức ngọc khí, còn cuốn này thì dạy cách sửa nhà.” Sư đệ tặc lưỡi: “Ta là sư đệ của tỷ, chẳng lẽ tỷ không tin ta? Được rồi, cầm đi nhanh lên!”
Ta bán tín bán nghi mang mấy cuốn sách về nhà, đặt trước mặt Hoắc Phất Quang.
“Hoắc Phất Quang, ta mua cho huynh mấy cuốn sách hay!” Ta cười tít mắt nói với hắn.
Lúc đó, Hoắc Phất Quang đang ngồi trước bàn, gọt tre làm gậy chống.
Hắn dịu dàng cảm ơn ta, ánh mắt vô tình lướt qua tựa sách.
Ngay giây tiếp theo, hắn bỗng khựng lại.
Ta thấy sắc đỏ từ cổ hắn nhanh chóng lan lên, đôi tai cũng đỏ đến mức tưởng như có thể nhỏ ra máu.
“Chuyện này… ban ngày mà xem mấy cuốn này thì không hay lắm.”
Ánh mắt hắn như không biết để đâu, cứ tránh né liên tục.
Hắn không nhìn sách, cũng không dám nhìn ta.
Ta hơi bối rối, xem sách cũng phải đợi đến buổi tối sao?
Học giả đúng là kỳ lạ thật.
Vì vậy, ta sảng khoái nói:
“Không sao, ta giúp huynh làm gậy chống. Huynh cứ đọc đi, đọc xong thì dạy ta luôn nhé.”
Ta cũng muốn học cách trồng mai, sửa nhà.
Nhưng Hoắc Phất Quang lại trừng to mắt:
“Cái gì? …Còn phải dạy nàng?”
Thấy ta gật đầu, hắn lại ấp a ấp úng nói:
“Nhưng ta bây giờ là một kẻ tàn phế, sợ là không thể…”
Ta càng thêm khó hiểu. Hắn hỏng là hỏng chân, đâu phải miệng, sao lại không dạy ta được?
Ta bực mình hỏi:
“Hoắc Phất Quang! Huynh không muốn dạy ta thì nói thẳng! Hà tất phải kiếm cớ?”
Hoắc Phất Quang vội vàng nói:
“Ta không có, thật sự là vì cơ thể ta không…”
Ta ngắt lời hắn:
“Ta chỉ muốn học cách chăm hoa thôi mà! Nếu huynh không dạy ta, ta đi tìm tam thẩm nhà bên!”
Nghe ta nói vậy, Hoắc Phất Quang im lặng một lúc.
Hắn nhìn ta với ánh mắt kỳ quái:
“Nàng không biết nội dung của mấy cuốn sách này, đúng không?”
Ta thật thà đáp:
“Ta không biết chữ, mấy cuốn này là sư đệ mua giúp ta.”
Bỗng nhiên, ta chợt nhận ra điều gì đó:
“Cho nên, những cuốn sách này hoàn toàn không phải nói về trồng hoa hay sửa nhà?”
Nhớ lại nụ cười gian xảo của sư đệ, cùng vẻ ngượng ngùng trên mặt Hoắc Phất Quang, trong lòng ta bỗng trào lên một dự cảm không lành.
Hình như… ta đã hiểu mấy cuốn sách này nói về cái gì rồi.
Mặt ta chợt đỏ bừng, như bị lửa thiêu đốt.
“Ta phải đi tìm cái tên khốn đó!” Ta cầm lấy những cuốn sách, bật dậy, nghiến răng nói.
Hoắc Phất Quang nắm lấy cổ tay ta.
“Trời đã tối rồi, nàng ra ngoài một mình không tiện đâu.”
Ta nói không được:
“Huynh không biết đâu, hắn cứ ỷ vào việc biết chữ mà luôn cố ý trêu chọc ta! Hôm nay ta nhất định phải lý luận với hắn cho ra lẽ!”
Hoắc Phất Quang bật cười:
“Nhưng dù nàng có tức giận với hắn, lần sau hắn vẫn sẽ trêu chọc nàng thôi.”
Hoắc Phất Quang nói rất đúng.
Ta nhất thời cứng họng, đành cúi đầu, có chút ấm ức:
“Vậy phải làm sao? Ta không nuốt trôi cơn giận này!”
“Thế này đi, để ta dạy nàng học chữ, được không?”
Dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt của Hoắc Phất Quang ánh lên sắc nâu nhạt.
Khi nhìn ta, trong ánh mắt ấy có một sự dịu dàng đầy tập trung.
Nhìn vào đôi mắt của hắn, không hiểu sao, ta bỗng dưng chẳng còn chút cốt khí nào, mặt đỏ ửng lên.
Cũng không thốt được lời từ chối.
Đợi đến khi ta hoàn hồn lại, thì đã thấy mình ngồi trước bàn. Hoắc Phất Quang ở phía sau ta, dùng cành cây thay bút, dạy ta cách cầm bút thế nào cho đúng.
“Cổ tay phải giữ thăng bằng, không được run…
“Ngón tay nhích lên một chút nữa…”
Giọng hắn trầm thấp, chậm rãi mà rõ ràng.
Hơi thở ấm áp phả qua tai ta, làm vài sợi tóc của ta khẽ lay động, lướt nhẹ qua má.
Ngứa ngáy vô cùng.
Ta không kìm được, co cổ lại.
Bỗng nhiên, giọng Hoắc Phất Quang nghiêm nghị vang lên bên tai:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]