bảy giờ, Nhược Hàm lái xe về đến nhà. Bên trong phòng khách đang sáng trưng, hẳn là Tần Gia Mộc đã về nhà từ sớm. Cô mở cửa rất nhẹ, tháo giày đặt lên kệ, đi vào thì thấy anh đang nấu cơm tối trong bếp.
Nhân lúc Tần Gia Mộc không chú ý, cô len lén bước đến vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau. Anh hơi bất ngờ nhưng cũng không giật nảy mình lên, vẫn chuyên tâm nấu nốt nồi canh, mỉm cười nói: "Em về rồi sao?"
Nhược Hàm ngó sang một bên nhìn nồi canh của anh, ánh mắt đầy tò mò, hỏi: "Anh đang nấu súp bí đỏ à?"
"Ũm. Gần đây buổi tối nhiệt độ xuống nhanh, ở chỗ chúng ta càng lạnh hơn so với trung tâm. Thế nên anh nấu cho em súp bí đỏ ăn cho ấm người."
Cô nghe vậy thì "Ô" lên, sau đó nhớ đến lúc sáng tỉnh dậy không thấy anh đâu, trong lòng lại có chút ấm ức, giọng điệu hờn dỗi: "Anh còn để ý đến em à? Hồi sáng em dậy đã không thấy anh, cả đêm cũng không còn hơi ấm. Lúc đó em tức giận lắm đấy, cứ nghĩ anh đạt được mục đích rồi thì lật mặt bỏ đi, không ngờ anh thế mà còn biết nghĩ cho em."
Động tác của anh dừng lại trong giây lát, sau đó anh lại điềm tĩnh trả lời: "Anh có việc đột xuất, nhưng không phải bây giờ đã trở về với em rồi sao?"
Con người Nhược Hàm tương đối nhanh nhạy, cô khá giỏi trong việc nhìn nhận cảm xúc và thái độ của người khác, bao gồm cả hiện giờ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-nu-minh-tinh/3724674/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.