Chương trước
Chương sau
Vừa nghe Nhược Hàm nhắc đến tai nạn, giọng điệu hết sức thản nhiên nhưng giống như đã nhìn thấu tất cả,

Thẩm Thiên Tuệ không khỏi hoảng hồn. Nhược Hàm vẫn tươi cười, nhìn chằm chằm đối phương đang cúi đầu che giấu biểu cảm: "Nói cũng lạ, xe đạo cụ không phải nên được bảo dưỡng thật kỹ sao? Không ai muốn, nhất là đạo diễn, cảnh quay không đúng ý mình. Vậy thì chỉ có thể nói là có người động tay động chân vào thôi. Chị Tuệ, chị là người ở trong đoàn phim..... chị có từng thấy ai đáng ngờ không?"

Thẩm Thiên Tuệ nhất thời không nói nên lời, nở nụ cười gượng gạo: "Cảnh quay hôm đó chị không có mặt, không thấy người mà em nói. Hơn nữa, cũng chưa chắc là có người động tay động chân, bất cứ sự kiểm tra nào cũng có thể có sai sót mà, đúng không?"

"Um, chị nói cũng đúng." Nhược Hàm gật gù như đồng ý, nhưng hành động sau đó khiến cho người kia không khỏi trố mắt. Hai tay cô chống cằm, ngón tay thon dài ngọc ngã rũ xuống càng tăng thêm vẻ quyến rũ, khóe môi nhếch lên, nụ cười yêu kiều lại sâu xa:

"Nhưng mà em thậm chí còn không phải người của đoàn phim, thế nào lại thấy được kẻ làm ra chuyện này nhỉ?"

Đối diện với khí thế của Nhược Hàm, bề ngoài Thẩm Thiên Tuệ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã túa đầy mồ hôi. Cô ta sợ bị phát hiện, hạ tay xuống đùi, nắm chặt thành hình nắm đấm. Lúc vừa ngước mặt lên, cô ta đã thấy Nhược Hàm đổi tư thế. Cô khoanh tay lại, tựa lưng vào ghế đầy quyền lực, giọng chắc chắn:

"Chúng ta cũng nên hạ màn đi thôi. Chị đã gây ra tai nạn đó, người đó là chồng em đấy. Hai tiếng chị em này, chúng ta cũng nên chấm dứt thôi."

Ngay khi Vũ Gia cho Nhược Hàm biết rằng kẻ đã đứng sau tai nạn của Tần Gia Mộc tại phim trường là chính bạn diễn của anh, cũng là người cô từng có giao tình, Thẩm Thiên Tuệ, phản ứng đầu tiên của cô chính là không thể tin được. Trong showbiz cô có giao tình với không ít người, tuy không có ai thực sự thân thiết nhưng cũng coi như không tệ, trong đó có Thẩm Thiên Tuệ.

Trong ấn tượng của Nhược Hàm, Thẩm Thiên Tuệ là người biết tiến biết lùi, từ xuất phát điểm không có gì trong tay đi đến địa vị vững chắc như hiện tại hoàn toàn là nhờ thực lực.

Cô cũng từng ngưỡng mộ cô ta với vô số giải thưởng danh giá mà cô ta đạt được, nhưng thực sự không bao giờ đến sẽ có ngày hai người gặp nhau với nguyên nhân này.



Ánh mắt Thầm Thiên Tuệ trầm xuống, trong đôi mắt có sự mâu thuẫn xúc cảm, thật lâu sau cô ta mới nhẹ nhàng thở ra: "Chị và Tần Gia Mộc từng hẹn hò, đó là chuyện của nhiều năm về trước."

Nhược Hàm ngây người, trước đây cô từng hỏi Lý Thanh Hà về bạn gái cũ của Tần Gia Mộc, sau đó cũng chẳng mấy bận tâm, chẳng qua cũng chỉ là quá khứ mà thôi, không cần thiết phải để ý. Nào ngờ bây giờ lại biết được người trước đây từng hẹn hò với anh không ai khác mà là Thấm Thiên Tuệ, cô không thể không kinh ngạc.

"Nếu chị đã là bạn gái cũ của Gia Mộc, sao còn hại anh ấy?

Dường như cô ta đang hồi tưởng lại chuyện gì đó, nở nụ cười nhạt: "Bởi vì chị hận Tần gia. Năm đó bởi vì ở bên

Tần Gia Mộc, chị đã bị bọn họ gây rắc rối đủ đường. Chị gia nhập giới giải trí từ rất sớm, không được đi học đại học. Em nói xem, một đứa trẻ mười tám tuổi lăn lộn để kiếm tiền, có tổn hại gì đến bọn họ mà bọn họ phải tìm cách kìm hãm."

"Chỉ vì thế mà tổn hại tính mạng người khác sao? Thậm chí còn là người chị từng yêu?" Nhược Hàm không đời nào chấp nhận lý do của cô ta.

"Em có hiểu được cảm giác bị sỉ nhục công khai là như thể nào không? Lúc đó chị vừa có một chút tiếng tăm nhờ một vai phụ, khó khăn lắm mới nhận được vai thứ chính, thế nhưng Tần gia lại phá hủy hết tất cả mọi nỗ lực của chị." Thẩm Thiên Tuệ nhớ đến thảm cảnh của mình thời điểm ấy, giọng càng thêm cay đắng: "Đến tận bây giờ chị vẫn không quên được vẻ mặt khinh bỉ của Tần Lam. Bà ta lừa chị, hứa sẽ đầu tư vào bộ phim ấy, cuối cùng lại ép đạo diễn đuổi chị khỏi đoàn phim. Nhưng chưa dừng lại ở đó, khi chị đến tìm bà ta còn thản nhiên hắt nước vào mặt chị trước toàn bộ nhân viên của tập đoàn. Suốt hai năm sau đó chị không nhận được bất cứ vai diễn nào nữa, phải đi làm quần chúng em có biết không?"

"Chị hận Tần Lam, lại trút giận lên Tần Gia Mộc. Hai người trước đây yêu nhau, chị không biết mối quan hệ giữa

Tần gia với anh ấy không hòa thuận ư? Tần gia luôn tìm cách làm khó dễ đủ đường với Gia Mộc, nếu chị căm hận thì tại sao không trực tiếp tìm Tần Lam, lại cứ phải hại anh ấy?" Lúc này cô đã không thể bình tĩnh được nữa.

Trên đời này Nhược Hàm hận nhất kiểu giận chó đánh mèo này. Vì sao vì căm hận một người mà phải trút hết đau khổ lên một người vô tội khác. Tần Gia Mộc đã sai ở đâu mà anh đã phải chịu sự ghét bỏ chèn ép của Tần gia, còn phải gánh chịu tội lỗi của bọn họ? Cả cô của trước đây cũng vậy, cô kết hôn với anh thì có gì sai, nhưng Liều Tư Nguyệt luôn bám vào việc này mà đối đầu với cô mọi phương diện?



Cô không bao giờ cảm thông được loại lý do này. Cô không chấp nhận được, liên tục lắc đầu, quyết định nói thẳng: "Đây là tội cố ý gây thương tích, không phải vấn đề đơn giản. Hoặc là chúng tôi sẽ kiện chị, hoặc tự chị thừa nhận, chị chọn đi."

Ngay khi Nhược Hàm vừa đứng dậy, Thẩm Thiên Tuệ vẫn đang cúi đầu khóc lóc, nghẹn ngào thốt ra: "Chị hận

Tần gia, chị cũng từng yêu Tần Gia Mộc, nhưng anh ấy là nguyên nhân gián tiếp khiến chị thành ra như thế, cho nên chị mới nhắm đến anh ấy. Thật ra, chị rất quý em, chưa bao giờ mong mình sẽ trở thành kẻ thù của em cả, nhưng bây giờ đã không còn cơ hội nữa rổi."

Cô không muốn nói thêm lời nào với cô ta nữa, dứt khoát xách túi bỏ đi. Trước khi vào thang máy xuống tầng dưới, cô không quên nhắc đến một chuyện: "Chị nói là quý tôi, không muốn trở thành kẻ thù với tôi. Thể mà chị lại cho người phát tán tin đồn về chuyện bước ra từ cửa khách sạn hồi năm ngoái. Con người chị, tôi đúng là không nhìn ra luôn đấy."

Khoảnh khắc thang máy vừa đóng lại, nước mắt của Nhược Hàm không biết sao lại trào ra, lăn dài trên gò má. Cô vừa muốn cười cợt, lại thấy lòng nhói đau, cảm xúc hỗn loạn vô cùng. Ngoài trời đã ngả bóng, Nhược Hàm ngồi trong xe nhìn ra sắc trời vàng rực ở phía tây, trước mắt lại như ẩn như hiện lúc cô và Tần Gia Mộc gặp nhau lần dần.

Vốn là hai con người xa lạ, chỉ vì sự hiểu lầm của một bức ảnh đã nối duyên phận của cả hai lại với nhau. Cô của khi ấy kiêu ngạo biết nhường nào, là người luôn cố gắng bao bọc trái tim yếu đuối bằng lớp vỏ mạnh mẽ độc lập.

Còn anh lúc đó lịch thiệp ít nói, không bao giờ đôi co với mấy trò trẻ con của cô, là một người đàn ông tuổi ba mươi trưởng thành điềm tĩnh thực sự.

Sau khi quen anh, Nhược Hàm mới dần dần mở cửa trái tim mình, biết đối mặt với nỗi sợ của chính bản thân, giải quyết những mối quan hệ từ lâu đã nhiều rạn nứt. Ở bên một người lớn hơn cô đến bảy tuổi, anh cho cô rất nhiều lời khuyên, giúp cô hòa hoãn với gia đình, và hơn hết là yêu cô, bao dung cô vô kể.

Tần Gia Mộc, anh quá tốt, tốt đến mức khiến mỗi khi cô nghĩ đến những gì anh phải trải qua trong quá khứ, trái tim cô lại nhức nhối khó chịu. Người giống như anh, không nên phải chịu đựng nhiều như thế

Cô thật sự rất muốn ngay lập tức ôm chặt lấy anh, nói anh đã chịu đựng quá đủ rồi, từ giờ cô sẽ luôn ở bên anh, cùng anh trải qua tất cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.