Khi tỉnh lại, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt chính là căn phòng sơn trắng của bệnh viện. 
Liễu Khuê thấy cô đã tỉnh lập tức hỏi han tới tấp: “Cậu tỉnh rồi sao? Hiện giờ trong người thấy sao? Có thấy không khỏe chỗ nào không?” 
Nhược Hàm không rảnh để trả lời, câu đầu tiên cô nói ra chính là: “Mình đã bất tỉnh bao lâu?” 
“Ba ngày.” 
Ba ngày, tang lễ của anh cũng đã kết thúc rồi. Đến cuối cùng, chỉ có cô chẳng thể gặp được anh lấy một lần. 
Cô chẳng thể làm gì cho anh cả, đến cả tang lễ cũng không dự. 
“Khuê Khuê, cậu ra ngoài trước đi. Mình muốn ở một mình.” 
Theo lời của Liễu Khuê, ba ngày trước Nhược Hàm đã ngất ở ngay trước cổng lớn của bệnh viện, cũng may có người phát hiện ra đưa cô vào đây. Sau đó cô bị ốm một trận nặng, sốt rất cao, bác sĩ làm cách nào nhiệt độ trong cơ thể cô vẫn không chịu giảm. 
Liễu Khuê khi ấy vô cùng lo lắng, sợ rằng Nhược Hàm sẽ bỏ lại cô đi cùng Từ Viễn. 
Trong khoảng thời gian ba ngày Nhược Hàm hôn mê, cô đã nằm mơ một giấc mơ chân thực vô cùng, mà trong giấc mơ ấy cô mặc một bộ váy công chúa lung linh cùng anh nắm tay bước lên sân khấp ngập tràn ánh đèn. Hai người đứng ở nơi rực rỡ nhất nhìn nhau say đắm, trên môi nở nụ cười vui vẻ. 
Giấc mơ đẹp đẽ đến thế, hiện thực lại vô cùng đau thương. 
Khoảng thời gian Nhược Hàm nằm ở bệnh viện, chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-nu-minh-tinh/2914220/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.