“A Viễn, anh nhìn nè.” Nhược Hàm cười tươi hạnh phúc khoe tờ giấy thông báo với Từ Viễn. 
Nội dung của tờ giấy thông báo chính là Nhược Hàm đã vượt qua vòng loại của cuộc thi piano cấp thành phố. 
Từ Viễn nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, trên môi còn vương nụ cười tỏa sáng như ánh nắng của buổi ban mai, vừa dịu dàng lại vừa thuần khiết đến độ không nhiễm chút bụi trần nào. 
Anh ôn nhu xoa đầu cô, cười nói: “Chúc mừng em. Xem ra Hàm Hàm của chúng ta sắp trở thành ngôi sao rồi. Chỉ sợ đến lúc đó em ở trên trời sáng chói quá, anh không tìm nổi em nữa.” 
Nhược Hàm bĩu môi nũng nịu: “Anh không tìm được em thật sao?” 
“Anh đùa thôi. Cho dù sau này em ở đâu, anh đều chắc chắn sẽ tìm được em.” 
Thiếu nữ trong độ tuổi mười bảy giống như đóa hoa hồng đang nở rộ, dung nhan đẹp đẽ tươi sáng khiến bao bạn học nam trong trường theo đuổi, nhưng kết cục là cô nàng đều lạnh lùng từ chối. 
Trong lòng Nhược Hàm trước nay đều chỉ có duy nhất một người, chính là thiếu niên ở trước mặt cô đây. Anh là người cô quen biết đầu tiên sau khi từ Anh về, đến bây giờ cũng đã mấy năm trôi qua. 
“Để chuẩn bị cho cuộc thi piano, anh phải thiết kế cho em một bộ trang phục thật đẹp mới được, em nhất định sẽ là người nổi bật nhất trong cuộc thi.” Từ Viễn khẳng định. 
Tuổi trẻ mỗi người đều có những hoài bão của riêng mình, mà mong muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-nu-minh-tinh/2914222/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.