Nhược Hàm đến trước giờ đã hẹn với Vương tổng khoảng ba mươi phút. Cô cố tình đến sớm để mang đồ ăn sáng cho quản lý Doãn. 
Doãn Ngọc Dao biết cô đến sớm thì kinh ngạc vô cùng, ngữ khí hơi nâng lên: “Nhược Hàm, hôm qua cô bị sốt à, sao hôm nay đến sớm thế? Thường ngày chẳng bao giờ thấy được bóng dáng cô vào giờ này.” 
Nhược Hàm bĩu môi giải thích: “Chị nói quá rồi. Còn không phải vì mang đồ ăn sáng cho chị nên tôi mới đến trước giờ hẹn sao?” 
Chuyện này đúng là vạn năm mới có một lần, Doãn Ngọc Dao nghi hoặc nhìn túi đồ ăn trên tay Nhược Hàm hỏi: “Đừng nói với tôi là cô tự nấu cho tôi đó. Tấm lòng của cô thì tôi nhận, nhưng mà chuyện ăn uống thì bỏ đi.” 
Cô cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề. Mặc dù là cô không có năng khiếu nấu ăn thật, nhưng cũng không khó ăn đến mức khiến người ta thà bỏ một bữa sáng chứ nhất định không ăn món cô nấu. 
Hơn nữa, Nhược Hàm là người rất biết lượng sức mình, nếu đã là chuyện cô không giỏi thì chắc chắn không đụng tay vào. 
“Chị yên tâm. Đây không phải là món tôi nấu. Toàn bộ thức ăn trong đây đều là của Tần Gia Mộc nấu hết. Chị cũng thật là, tôi có lòng tốt mang đến cho chị, chị lại nghi ngờ là tôi mang đồ không ăn được cho chị, tôi buồn lắm đấy.” 
Tranh thủ chưa đến giờ hẹn với Vương tổng, Doãn Ngọc Dao nhanh chóng giải quyết bữa sáng. 
“Người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-nu-minh-tinh/2914214/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.