Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhiều ngày tiếp theo, Hứa Mễ Nặc lúc nào cũng cảm thấy vị thuốc bắc tràn ngập trong miệng mình.
Để không uống, để uống ít, cô phải đấu trí đấu dũng.
Điều này lại khiến cho Hứa Mễ Nặc khóc ròng thêm lần nữa, tại sao làm dâu nhà giàu lại gian khổ như vậy?
Thượng tà(*) ơi, không thể để cho tôi đường sống sao?!
(*) Thượng tà là bài thơ tình yêu được sáng tác thời nhà Hán, cũng là lời thề son sắc của người phụ nữ.
Hứa Mễ Nặc lại giận dữ bất bình lần nữa, nhưng cái thái độ ở trong phúc mà không biết hưởng của cô, đúng là ngốc nghếch không chịu nổi.
Có lẽ là ông trời không đỡ nổi cũng không nhìn nổi cách sống giống A Đấu của Hứa Mễ Nặc, rốt cuộc vào một ngày nào đó, cũng tìm việc làm cho cô.
Tiếng chuông điện thoại di động đặt riêng vừa vang lên, trái tim cô đã kêu lộp bộp.
Mấy ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện, cô đã sớm quên mất chuyện Di Ái Chi Tâm.
Hay nói là, thật ra thì, trong tiềm thức của cô, cô cũng không nguyện ý làm tổn thương Viên lão gia luông tốt với cô, dù sao Di Ái Chi Tâm cũng là bảo vật gia truyền của Viên gia.
Mà sự tín nhiệm và quan tâm của Viên lão gia giành cho cô, khiến cô cũng không nỡ nhẫn tâm làm tổn thương ông lão hiền hòa tuổi đã xế chiều được.
Nhưng cái chết của cha, cũng là tâm bệnh luôn treo lơ lửng trong lòng cô.
Mắt thấy chân tướng gần ngay trước mắt, chỉ cần lấy Di Ái Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532556/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.