Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Viên Diệp Đình hơi buồn cười: “Là thật sự mang em đi. Em không muốn đi, thì không đi nữa.”
Câu nói cuối cùng kia, rõ ràng là trêu chọc, làm Hứa Mễ Nặc phục hồi lại tinh thần.
Thấy anh nói như vậy, cô cũng chỉ có thể buông tất cả những quấn quýt không giải thích được xuống, vội vàng theo sau.
Thật ra thì Di Ái Chi Tâm, cũng không bị giấu rất bí mật, thậm chí còn bị vứt xó.
Chẳng qua là nó bị đặt phía sau di ảnh của bà nội Viên Diệp Đình, lẳng lặng ở cạnh bà mà thôi.
Hứa Mễ Nặc đi theo Viên Diệp Đình đến căn phòng mà khi còn sống bà nội của anh thích ở nhất, dường như căn phòng đó vẫn luôn giữ nguyên dáng vẻ khi chủ nhân nó còn sống.
Bình hoa với những bông hoa đang nở rộ được đặt bên bệ cửa sổ, trên bàn là quyển sách đang lật dở, còn có nghiên mực được mài mà chưa viết xong.
Thời gian dường như đã ngừng trôi ở chỗ này, tất cả trong nơi này đều như lấy một loại tư thái yên tĩnh để chờ đợi, chờ nữ chủ nhân của nó trở lại tiếp tục sinh hoạt.
Thế nhưng di ảnh trước mặt này, lại nói rõ, thì ra tất cả đều không thể quay trở lại.
Nhìn vào cách bày trí đồ đạc và sự sạch sẽ gọn gàng trong căn phòng này, Hứa Mễ Nặc cảm thấy chóp mũi hơi ê ẩm.
Lúc bọn họ đến, ông nội Viên đang đang thu dọn di vật của người bạn già. Lau lau chùi chùi tất cả đồ đạc mà ngày xưa bà hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532557/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.