Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Rồi cô mới phát hiện, trong lúc bất chợt, áo của mình đã bị anh vén đến ngực. Hứa Mễ Nặc vội vàng kéo vạt áo xuống, hai tay mất tự nhiên ôm chặt lấy người.
Mà Viên Diệp Đình vừa bị Hứa Mễ Nặc đẩy ra, lúc đầu còn hơi bất mãn, nhưng chờ sau khi anh hoàn hồn lại, thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Mễ Nặc, anh cũng hơi lúng túng.
Lúc này, hai người như hai người thân thuộc mà lại xa lạ, giữ một khoảng cách, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng được có mấy phút, cô đã dần cuộn tròn người lại thành quả bóng.
Lúng túng đã không đủ để hình dung tình cảnh lúc này, hai người đều hận không thề tìm một cái lỗ chui vào.
Tuy nhiên, cũng may là ai cũng đừng nghĩ đến gạt bỏ trách nhiệm trong chuyện này, vì vậy hai người đều không cưỡng từ đoạt lý(*) nói là đối phương sai.
(*)Cưỡng từ đoạt lý強 詞 奪 俚
Cưỡng:cưỡng bức,từ:chữ,đoạt:chiếm,lýlà lý lẽ. Câu này có nghĩa là: dùng chữ bướng bỉnh để lấy lý của kẻ phải. Hya trong tiếng việt mình có từ Cả vú lấp miệng em
Chẳng qua là cả hai người đều im lặng tự tìm lý do rút lui.
Hứa Mễ Nặc mượn cớ phải đi tắm, trốn vào nhà vệ sinh rồi không dám đi ra ngoài.
Thật là đáng xấu hổ!
Hứa Mễ Nặc thầm phẫn hận trong lòng, sao bây giờ mình lại có thể dễ dàng bị sắc đẹp làm cho mê muội đầu óc, làm ra loại chuyện như vậy!
Haizzz, quả nhiên, câu sắc đẹp mê hoặc giang sơn chắc chắn là có đạo lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532555/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.