Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đường nét khuôn mặt như điêu như khắc, đôi mắt hẹp dài thâm thúy mang theo sắc tím, dáng người còn đẹp hơn so với siêu mẫu quốc tế, Hứa Mễ Nặc cả người cũng kinh sợ!
Cứu mạng!! Nhưng trước khi Hứa Mễ Nặc tháo chạy, Viên Diệp Đình đã ấn đầu nhỏ của cô vào trong ngực mình!
Bắp thịt rắn chắc, cực kỳ mạnh mẽ, hơi thở mang theo mùi thuốc lá đặc trưng của đàn ông...
“Vật nhỏ này vừa thấy tôi đã rất hạnh phúc, thứ lỗi.”
Viên Diệp Đình nhìn như tùy ý ngẩng đầu lên nói, thật ra thì tay đang giữ chặt lấy Hứa Mễ Nặc, không cho Hứa Mễ Nặc có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.
“Vậy… vậy… Viên… Viên tiên sinh, cô ta thật sự là bạn gái của anh?”
“Ba ngày trước, hai người có ở một chỗ không?”
Sức mạnh tình yêu cũng không thể đùa giỡn với mấy bà bác được, mặc dù người trước mặt là Diệp thiếu có thể làm cho toàn bộ Ninh thành sợ hãi, nhưng phu nhân lão Hải hay là lấy hết dũng khí xác nhận.
Đúng là trước có sói đói phía sau có truy binh!
Phu nhân lão Hải vừa mở miệng, Hứa Mễ Nặc đã giống như một chú mèo nhỏ sợ bị đòn, động tác gắng sức giãy giụa chợt ngừng lại, đôi mắt ướt át mở to chớp chớp mắt nhìn Viên Diệp Đình.
Cô đang cân nhắc: Trực tiếp chạy ra ngoài để bị mấy bà bác này ép cung lăng trì, hay là bị tra nam Diệp thiếu trong tin đồn này trêu chọc đến chết thì tốt hơn.
“Cô ấy hả, một phút cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532453/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.