Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Làm sao, đang nghi ngờ hả?” Viên Diệp Đình nhìn cô gái đang phát run ở trong ngực mình.
Mặc dù hận đến nỗi ngay cả tóc cũng muốn dựng ngược lên, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ giả bộ ngọt ngào đáng yêu của cô, anh lại không nhịn được suy nghĩ muốn trêu chọc.
Ninh thành Diệp thiếu chưa từng thân thiện như bây giờ: “Xem ra cần phải chứng minh cho mọi người thấy, tới đây, tiểu Nặc, em hôn cho mọi người xem.”
Hứa Mễ Nặc thầm rơi đầy lệ trong lòng, thần thiếp không làm được à!
Hứa Mễ Nặc chớp đôi mắt ướt át màu hổ phách: “Không cần chứ?”
Ánh mắt sắc như dao của phu nhân lão Hải quét tới, Hứa Mễ Nặc lập tức run lẩy bẩy.
“Mặc dù rất thẹn thùng, nhưng Diệp thiếu muốn hôn thì hôn thôi.”
Hứa Mễ Nặc chuyển hướng về phía Viên Diệp Đình, vốn đang suy nghĩ nhắm hai mắt lại rồi chạm vào là được, nhưng đối diện với khuôn mặt hoàn mỹ của Viên Diệp Đình và đôi mắt sâu không thấy đáy, như có thể nhìn thấu tim gan như có thể hút cả linh hồn mình vào, như đang nhắc nhở nếu đụng vào người đàn ông này thì không thể rút lui an toàn.
Hứa Mễ Nặc hoàn toàn không có kinh nghiệm trong chuyện này, cô khẩn trương đến nỗi đôi mắt cũng chớp nhiều hơn.
Viên Diệp Đình như nghe được tiếng mình thở dài, sau đó tốt bụng nhắm mắt lại.
Quả nhiên cảm thấy cô gái kia đang run rẩy đến gần, lại có mong đợi...
Nhưng Viên Diệp Đình đột nhiên cảm thấy tay nhỏ của Hứa Mễ Nặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532454/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.