Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quan trọng nhất chính là, trong khoảng thời gian mình đang giữ chân mấy bà bác này lại, học tỷ Mạc Tinh Nhu đã an toàn rút lui!
Hứa Mễ Nặc thật sự muốn vỗ tay khen ngợi sự cơ trí của mình!
Hứa Mễ Nặc vỗ vỗ lên khuôn mặt của mình, da thịt trắng noãn xuất hiện màu hồng nhuận.
Cô thả lỏng mái tóc ra để lộ đường cong quyến rũ của chiếc cằm.
Cuối cùng mặt đầy đại nghĩa cởi hai cái nút áo sơ mi ra...
Hứa Mễ Nặc vẫn luôn ăn mặc nghiêm túc, vì chạy thoát thân mà bây giờ chỉ có thể hy sinh nhan sắc!
Hứa Mễ Nặc hít thở sâu, cô gái vốn chỉ thanh tú xinh xắn, khoảng khắc này khiến người ta không dời tầm mắt ra được.
Giống như cây sen vừa mới nở nụ hoa tinh khiết tươi đẹp, hoàn toàn để lộ ra khuôn mặt trắng nõn trắng như tuyết, xương quai xanh như ngọc như khiêu khích người nhìn, càng muốn chết người hơn là dưới lớp áo sơ mi như ẩn như hiện chiếc áo màu vàng đang bao quanh bộ ngực đầy đặn với đường rãnh quyến rũ...
Chắc chắn phải làm người đàn ông này mê đảo trước đã, để anh ta cứu cánh phối hợp làm bạn trai tạm thời của mình!
“Cục cưng, vừa rồi em không phát hiện ra anh ở đây.” Mắt thấy mấy bà bác kia đã đuổi giết tới trước mặt, Hứa Mễ nhào qua ôm lấy cánh tay của người đàn ông kia, giọng nói vô cùng ngọt ngào khôn khéo: “Có chờ lâu hay không?”
Đàn ông bị cái thùng rỗng kêu to Hứa Mễ Nặc ôm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532452/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.