"Tớ không cần thuốcan thần." Sức lực của người đang hoảng loạn thật đáng sợ, khuỷu tay VânDật Bạch dùng sức nhằm phía Lộ Dịch Nhiên mà đánh.
Lộ Dịch Nhiênche cái mũi của mình, đau đớn kinh hô một tiếng liền buông lỏng tay đang giữ Vân Dật Bạch, anh ngửi thấy mùi máu, có thể thấy lực đánh khá mạnh. Vân Dật Bạch nhanh chóng nhổ ống tiêm trên tay ra.
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?" Lăng Thiếu Dương mới vào cửa nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn trong phòng, sững sờ tại chỗ.
"Cậu còn ở đấy làm gì, lại giúp tớ giữ cậu ấy lại." Lộ Dịch Nhiên quay đầu hét lớn.
Một câu thức tỉnh người trong mộng, Lăng Thiếu Dương nhìn cánh tay Vân DậtBạch đang chảy máu giãy dụa muốn xuống giường, lập tức chạy vội đếntrước giường, giữ chặt lấy cậu ta.
"Vì sao lại cản tớ?" Vân Dật Bạch liều mạng giãy dụa.
Lộ Dịch Nhiên vội giải thích, "Anh Vân, em chỉ muốn tốt cho anh thôi!"
"Thuốc an thần!" Anh không kìm được hét lớn.
Y tá đứng đợi sẵn ở cửa lúc này mới vội vàng chạy vào phòng, đặt kim tiêm vào tay Lộ Dịch Nhiên, sau đó vội vàng rảo bước ra ngoài. Không phải cô không có can đảm. Mà là, cô thật sự không dám đối mặt với cơn thịnh nộcủa bệnh nhân này.
Lộ Dịch Nhiên không chút do dự, nhờ sự giúp đỡ của Lăng Thiếu Dương, giữ chặt lấy tay phải cậu ta, chuẩn xác tiêm chocậu ấy một mũi.
Hai người giữ chặt lấy Vân Dật Bạch, qua mộtkhoảng thời gian ngắn, nhận thấy cả người cậu ta dần dần mềm nhũn, mớigiảm bớt sức lực.
Gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529925/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.