"Thi Tĩnh." Vân Dật Bạch gọi tên cô từng chữ từng chữ một.
Vẻ mặt cô không kiên nhẫn khoát khoát tay, "Đừng cố sức gọi tên tôi nhưvậy. Tôi biết tôi tên là gì!" Không để ý đến ánh mắt giận dữ của anh, cô xoay người tiếp tục lục lọi đồ đạc, "Rốt cuộc anh đem đồ của tôi để ởđâu? Anh xem anh giữ đồ của tôi cũng chẳng có tác dụng gì, không bằngtrả lại cho tôi có tốt hơn không!" Cô vừa nói vừa lục lọi tìm đồ.
Đầy một bụng khó chịu buồn bực, Vân Dật Bạch giận dữ muốn đứng dậy, khi xốc chăn lên mới nhớ ra đôi chân mình, phút chốc anh ngưng động tác lại,nhìn lại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Thi Tĩnh. Trong nháy mắt, anh cảm thấy ý cười trong đáy mắt cô thật chói mắt.
"Cút!" Anh cả giận nói.
Đáng tiếc Thi Tĩnh không nghe theo, "Chưa tìm được đồ tôi sẽ không đi! Yêntâm, tôi sẽ không bắt anh tìm giúp tôi, dù sao bây giờ anh cũng đang bịthương! A, đúng rồi. Nói đến chuyện anh bị thương tôi còn phải cảm ơnanh, nếu không chỉ sợ người nằm ở đây chính là tôi!" Trên khuôn mặt côlộ ra một nụ cười vui sướng. "Một người phụ nữ bị tàn phế, e rằng chỉ có chết!"
Hai chữ tàn phế này như khoét sâu vào đầu Vân Dật Bạch,trong phút chốc, ba một tiếng mọi dây thân kinh kéo căng trong đầu nhưđứt ra. Anh đen mặt nhìn Thi Tĩnh, "Cô nói cái gì?" Anh nói từng chữtừng chữ.
Dừng lại trên khuôn mặt bi thương của anh, Thi Tĩnhnhịn xuống mọi áy náy trong lòng mở miệng, "Tôi nói nếu tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529926/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.