"Đủ chưa?!"
Trong không khí truyền đến tiếng thở dốc của Thi Tĩnh, cô nhịn không được đưa tay vô lực chống trên người đàn ông đang không ngừng vận động lênxuống, nhịn không được mà mệt mỏi nói.
"Chưa đủ! Cô dụ dỗ tôi. Cô phải có trách nhiệm đi dập lửa!" Giọng nói của Vân Dật Bạch bất ngờ truyền đến.
Nhưng đã làm hai lần, anh không thấy mệt sao?!
Gắng sức không dám nói ra điều này, trước đó chỉ vì nói ra những lời đó màmới dẫn đến bộ dạng như bây giờ. Bởi vậy, cô không dám mở miệng nữa.
Cuối cùng, cô nghĩ đến một vấn đề, "Không phải anh muốn đi thu dọn hành lý sao?"
Người phụ nữ này liệu có thể đừng hỏi đến cái vấn đề chẳng ra sao cả trongthời điểm này hay không. Ngay sau đó, Vân Dật Bạch dùng sức che lại đôimôi đang không ngừng mở ra của cô.
Thi Tĩnh nhất thời khóc không ra nước mắt.
Đợi đến khi rốt cuộc hai người chịu rời khỏi phòng ngủ, sắc trời đã tối sầm xuống.
Buông bát đũa xuống trên mặt Thi Tĩnh vẫn còn ửng hồng, "Anh vẫn còn muốn đithu dọn đồ đạc sao?" Hai người cứ vậy mà lăn lộn trên giường, lăn qualăn lại cũng hết cả buổi chiều. Thi Tĩnh nhớ lại vẫn cảm thấy trên mặtnóng rực.
"Muốn!" Nhai một miếng cơm, Vân Dật Bạch gật đầu, "Ăn nhanh lên, lát nữa về cùng tôi!"
"Tôi cũng phải về sao?" Thi Tĩnh hơi giật mình. Mình anh trở về là được rồi, vì sao nhất định phải bắt cô đi chứ!
"Cô không đi thì ai đến dọn đồ cùng tôi chứ?" Vân Dật Bạch tỏ vẻ đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529921/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.