Lần thứ ba nhìn đến hoa bách hợp trên bàn, rốt cuộc Thi Tĩnh không nhịn được nữa nhìn sang người nào đó vẫn đang xem phim hoạt hình như trước.
"Này!"
"Tôi có tên!" Giọng nói của Vân Dật Bạch dường như truyền đến ngay lập tức. Giống như đang chờ cô mở miệng vậy.
Đúng là đồ nhỏ mọn!
Thi Tĩnh mím môi, "À... Vân Dật Bạch!"
"Chuyện gì?" Anh cũng ngẩng đầu hỏi.
"Cái đó... hoa..." Thi Tĩnh nhỏ giọng hỏi. Giọng nói nhỏ không thể nghe thấy giống như tiếng muỗi vậy.
"Cô đang nói chuyện cùng muỗi à?" Không biết từ lúc nào Vân Dật Bạch đã đứng trước mặt cúi đầu nhìn đôi má ửng hồng của người nào đó mà nhíu mày, đưa tay sờ lên trán cô, "Sao mặt đỏ vậy? Khó chịu sao?"
"Không phải!" Cô lui về sau từng bước, tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Vân Dật Bạch xoay người lấy cốc nước ngửa đầu uống sau đó lại mở miệng, "Cô vừa mới nói cái gì?"
"Tôi muốn nói... bó hoa kia có phải anh tặng hay không?" Cô hỏi thẳng. Cô cũng không muốn phải vòng vo.
Nhìn theo ánh mắt cô, Vân Dật Bạch nghi hoặc lắc đầu, "Không phải!"
"Không phải?!" Thi Tĩnh khẽ ho một tiếng, cúi đầu có chút thất vọng, "Không phải à!"
"Không phải!" Vân Dật Bạch cong khóe môi, "Thất vọng sao?"
Chậm rãi lắc đầu, Thi Tĩnh không lên tiếng.
Quá kỳ vọng, thế nhưng cũng sớm biết là không thể!
Dứt lời, Vân Dật Bạch chậm rãi đi đến chỗ đặt bó hoa, đưa tay ngắt hai cánh hoa tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, cười nhưng không nói gì.
Còn có thể là ai? Cô sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529920/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.