"Xin lỗi!" Kéo hành lý trong tay, Thi Tĩnh cúi đầu đi nhanh về phía cửa.
A một tiếng, theo phản xạ cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dương Chi La ngã sõng xoài bên bàn trà, do việc làm bất chợt này khiến bàn trà trở nênbừa bộn, bộ ngực to lớn cùng với chân cô. Đúng lúc nơi tư mật không chút che đậy rơi vào tầm mắt hai người.
Trong nhất thời Thi Tĩnh không biết phải nhìn chỗ nào. Theo bản năng cô liếc mắt cẩn thận quan sát sắc mặt Vân Dật Bạch.
Chỉ thấy anh kìm nén cơn giận rời khỏi ghế sofa, thuận tay cởi áo sơ mitrên người xuống, bước qua người còn đang nằm trên đất. Anh căm ghétliếc nhìn Dương Chi La ngã bên bàn trà, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ lãnhkhốc thâm trầm, thoạt nhìn khiến cho người ta cảm thấy toàn thân lạnhbuốt. Nhất là ánh mắt kia giống như muốn đông chết Dương Chi La vậy.
Ngay khi cô còn đang do dự xem có nên bước tiếp hay không, phía Dương Chi La bỗng nhiên có động tĩnh. Trên khóe môi tràn lên ý cười, nụ cười mangtheo một tia giễu cợt, "Sao? Giờ lại muốn thủ thân vì ai à? Dật Bạch,anh đừng quên, em mới là người phụ nữ đầu tiên của anh, mà người đàn ông đầu tiên của em cũng chính là anh! Em không tin anh lại có thể quênkhoảng thời gian tốt đẹp chúng ta đã từng cùng trải qua cũng như cảmgiác khó quên đó!"
"Thế thì sao?" Vân Dật Bạch lạnh nhạt trả lời.
"Phụ nữ đưa lên đến tận miệng sao anh lại không muốn? Chúng ta cùng có chung kỷ niệm, so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529922/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.