Thi Tĩnh không biếtrốt cuộc Vân Dật Bạch có bao nhiêu công việc. Nhưng từ sáng đến giờ, côthấy anh không ngừng nói chuyện điện thoại, cô có thể hiểu được cuộcsống thường ngày của người đàn ông này diễn ra với tiết tấu nhanh
Vừa biết được lịch trình buổi chiều của anh, thì anh đã muốn ra ngoài. Nhanh tay giữ lấy áo anh, Thi Tĩnh thở hổn hển nhìn anh.
"Thế nào?" Vân Dật Bạch quay đầu lại. Hiện tại, anh muốn xuống chi nhánhcông ty để xem xét tình hình, nếu bữa trưa đi thì nhất định sẽ về kịpbữa tối.
"Mười hai giờ là thời gian ăn trưa, bên kia nói tạm thời có chuyện nên hủy bỏ! Anh không cần phải đi nữa!" Thi Tĩnh thở hổn hểnnói không lưu loát toàn bộ sự việc.
"Tôi biết rồi. Chuyến đichiều nay là để xử lý nốt một việc. Đợi khi về tôi sẽ xem!" Anh cũngkhông vì cô bị thương mà để cô lười biếng.
Thi Tĩnh nghe vậy trợn to hai mắt, "Anh thật tàn nhẫn!"
"Hả?"
"Anh ngược đãi người bệnh!" Cô giơ cánh tay bị thương lên trước mặt anh, "Tôi là người bệnh, anh ngược đãi tôi như vậy sao??!"
Lạnh nhạt nhìn cánh tay cuốn băng trắng, Vân Dật Bạch đen mặt "Tay kia không dùng được sao? Tôi không đưa cô tới đây để chơi!" Mặc dù cô chẳng giúpđược gì.
"Là tự anh đưa tôi tới!" Thi Tĩnh hờn dỗi nhẹ nói, "Tôi còn không được bồi thường lao động!"
"Không được bồi thường sao?" Anh nhìn thoáng qua căn phòng tổng thống
Thi Tĩnh im lặng, được rồi, cũng không phải không có.
"Vậy anh cũng phải xem tôi có làm được không chứ! Một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529833/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.