“Vì sao tôi phải ở cùng phòng với anh? Anh nghèo như vậy sao?”
Sau khi tới khách sạn không lâu, lúc này thần kinh căng thẳng của Thi Tĩnhmới thả lỏng xuống. Nhưng khi cô thấy phải ở cùng phòng với Vân DậtBạch, cô ngước mắt nhìn.
Vân Dật Bạch miễn cưỡng nhìn cô, mởmiệng lạnh nhạt nói “Cô có biết giờ là lúc nào không? Cô cảm thấy không thoải mái khi ở đây à?” Vốn anh không có ý định làm vậy. Ai biết lạivào đúng mùa du lịch, khách sạn không ổn định, anh vừa tới nơi, chỉ cònlại phòng tổng thống. Hai người ở thì quá xa xỉ rồi.
Quan sát cách bài trí xa hoa bốn phía, Thi Tĩnh lo lắng mở miệng “Một đêm bao nhiêu tiền?”
Vân Dật Bạch nhếch môi khẽ nói từng số. Trong nháy mắt khuôn mặt Thi Tĩnhtrắng bệch ra. Đối với cô mà nói đó là con số trên trời.
“Hiện tại, cô an tâm mà ở đây chứ?”
Không an tâm, khá là không an tâm. Nếu như người này động kinh đầu óc nónglên không nói câu nào bỏ lại cô ở đây, cô có bán mình cũng không đủ tiền trả cho đêm nay.
Nhìn nét mặt cô, Vân Dật Bạch nhếch môi thích thú “Hiện tại, cô không còn ý kiến gì chứ?!”
“Không có, không có! Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!” Thi Tĩnh không chút suy nghĩ bật thốt lên.
“Thi Tĩnh!” Vân Dật Bạch chợt gọi tên cô.
“Hả?” Không phải anh ta hối hận rồi chứ?
“Xem ra, cô rất vui khi ở cùng với tôi!” Anh khẽ nhướng mi, ý cười nhanhchóng tràn đầy trên lông mày. Cả khuôn mặt thư giãn chưa từng có.
Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529832/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.