"Hèn hạ!"
Đổi lấy hai từ lạnh lùng của Thi Tĩnh là ánh mắt lạnh của Vân Dật Bạch. Anh khẽ nhếch môi lộ ra nụ cười lạnh, "Hèn hạ? Cô có biết ông ta rời đikhiến công ty phải chịu bao nhiêu tổn thất hay không?"
"Liệu cótổn thất gì, ông ấy chỉ muốn có lương cao hơn thôi, anh không cấp đượctại sao không cho ông ấy đi?" Thi Tĩnh không hiểu vì cái gì. Làm ănkhông phải do hai bên lựa chọn sao? Sao lại bức ép người ta?
"Ông ta làm việc cho công ty, ông ta biết quá nhiều cơ mật phát triển củacông ty. Nếu như cơ mật bị tiết lộ. Ai có thể bồi thường được tổn thấtnày cho tôi?" Vân Dật Bạch trầm mặt giải thích, "Ông ta muốn đi, có thể. Trực tiếp về hưu. Muốn tới chỗ khác ăn. Không thể nào!"
Ngượclại cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Trầm ngâm chốc lát, lúc này mớingại ngùng, nhẹ nhàng mở miệng, "Ông ấy cũng chưa chắc! Ngộ nhỡ, thực sự ông ấy không tiết lộ ..."
"Trên thương trường, không có ngộ nhỡ." Vân Dật Bạch lạnh giọng khẽ quát. Ngộ nhỡ như vậy không phải công ty nào cũng gánh nổi.
"Này ... vậy anh cũng không cần uy hiếp người ta!" Thi Tĩnh vẫn thấy có chút quá đáng.
Vân Dật Bạch nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô, trong lòng cười lạnh mộttiếng. Mặt không đổi sắc nói, "Trên vai tôi gánh vác mạng sống của hơnnghìn người, không thể vì cái có thể, mà làm cuộc đánh đổi này!"
Cô biết anh nói không sai. Nhưng mà, làm vậy với người đã trên năm mươi tuổi, thật khiến người ta cảm thấy không thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529834/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.