Thi Tĩnh không phải là người tham công tiếc việc nhưng cũng không có thói quen hưởng
thụ. Tay bị thương nên cô không thể làm những công việc nặng nhưng cô vẫn có thể
làm những việc nhỏ khác!
Thi Tĩnh kiên trì muốn ra vườn hoa phơi nắng cùng mẹ Vân. Bệnh tình của mẹ Vân lúc tốt
lúc xấu, lúc tỉnh táo sẽ cùng cô nói chuyện trời đất, bàn luận viển vông. Còn lúc phát
bệnh thì giống như là một đứa trẻ càn quấy, không để cho bất kỳ ai tới gần, trừ một
người.
“Thi Tĩnh, cánh tay của cháu thật sự không sao chứ?” Mẹ Vân dịu dàng hỏi thăm cô, như
một người mẹ hiền. Điều này làm cho một người thiếu thốn tình thương của mẹ từ bé
như cô cảm thấy nghẹn ngào.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu một cái, ôn hòa nói, “ Cảm ơn mẹ Vân đã quan tâm, cháu thật sự
không có việc gì!” Cô chỉ là muốn cùng mẹ Vân nói chuyện mà thôi. Đối với việc ngày
ngày trông chừng mẹ Vân thế này, đối với cô thật sự là quá dễ dàng!
Mẹ Vân cái hiểu cái không gật đầu một cái, cũng không có tiếp tục tra hỏi, chỉ là lầm bầm
lầu bầu nói, “ Không sao, để Bác bảo Dật Thanh xem bệnh cho cháu. Chắc cháu chưa
gặp qua Dật Thanh đâu nhỉ? Dật Thanh là con út của bác, bây giờ đã là bác sỹ tại viện Y
học rồi đấy!”
Mẹ Vân kể lại những chuyện nghịch ngợm từ bé đến lớn của Dật Thanh. Lúc này, Thi
Tĩnh mới hiểu hết được những tình cảm trong câu nói kia. Từ sâu trong đáy lòng, ấn
tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529826/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.