Có lẽ Vân Dật Bạch phí công rồi, chú Hoàng dẫn theo một cô gái không quen biết xuất
hiện, nói rằng trong thời gian nằm viện Tiểu Cạn sẽ ở lại chăm sóc Thi Tĩnh.
Mười ngày sau Thi Tĩnh xuất viện, trong khoảng thời gian này Vân Dật Bạch cũng không
xuất hiện thêm một lần nào nữa. Vào lúc này Thi Tĩnh mới biết Tiểu Cạn là chú Hoàng
tìm tới để chăm sóc cô. Tiểu Cạn là một thực tập sinh, rất siêng năng học tập, lúc nào
không lên lớp sẽ tới nhà họ Vân giúp một tay.
Ngày Thi Tĩnh xuất viện, đến đón cô có Tiểu Cạn và tài xế. Vân Dật Bạch vẫn không có
xuất hiện. Chẳng biết tại sao trong đầu Thi Tĩnh chợt thoáng qua chút mất mát.
Trở lại nhà họ Vân, ngoài ý muốn khi Thi Tĩnh nhận ra đón cô không chỉ mỗi chú Hoàng
mà còn có mẹ Vân cùng một cô gái rất xinh đẹp. Cô gái đó vẫn đứng bên cạnh cẩn thận
che ô cho mẹ Vân. Thấy Thi Tĩnh, mẹ Vân áy náy mở miệng: , “Cô Tĩnh, thật xin lỗi, đều
là bác làm cho cháu bị thương!” mẹ Vân nhớ lại lúc mình ngã xuống.
Thi Tĩnh vội vàng lắc đầu, “ mẹ Vân, không sao, bác không cố ý mà!”
Hai mắt của mẹ Vân sáng rực, tiến lên, giọng nói đầy khẩn trương, “Vậy cháu nhất định
phải giải thích rõ cùng Dật Bạch nha, không phải là bác cố ý mà!”
“Hả?” Thi Tĩnh có chút không hiểu nhìn Vân mẹ, rồi chuyển sang nhìn chú Hoàng.
Cho tới lúc về phòng, lúc này Tiểu Cạn mới khẽ nói, “Nghe ông Hoàng nói, lúc cô Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529825/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.