Dĩ nhiên không thể nào! Vân Dật Bạch xác thực là không có tìm người tới chăm sóc cô.
Đó là bởi vì ………………..
Chính hắn đã đến!
Khi Thi Tĩnh nhìn thấy Vân Dật Bạch ôm một đống tài liệu cùng máy vi tính tiến vào,cô
trợn tròn mắt.
Không chút suy nghĩ cô bật thốt lên: “ Anh đến đây làm cái gì?”
“Phòng này là tôi bỏ tiền ra, tôi không thể tới đây sao?” Giọng điệu này là có ý gì đây?
Giống như không muốn nhìn mặt hắn vậy. Tốt lắm, hắn muốn nhìn bộ mặt không vui
của cô, chỉ như thế hắn mới có thể vui vẻ.
Dĩ nhiên là không phải, chẳng lẽ hắn đến thăm cô sao? Thi Tĩnh nhìn Vân Dật Bạch đầy
ngụ ý.
“Có ý gì chứ?” Vân Dật Bạch không thích, rất không thích ánh mắt này.
“Anh tới chăm sóc tôi?”
Thi Tĩnh không ngờ Vân Dật Bạch lại đích thân tới đây, cô vốn cho rằng hắn sẽ không để
ai tới chăm sóc mình hoặc nhiều nhất cũng chỉ cử một người tới đây. Nhưng bây giờ Vân
Dật Bạch lại tới và hình như cũng không có ý định sẽ rời đi.
“Cô đang tự tưởng tượng đấy à?” Vân Dật Bạch cười lạnh. Hắn cũng chỉ là muốn đến
xem tình hình cô thế nào mà thôi.
“Tôi cũng nghĩ thế, anh mà có lòng tốt thế sao?” Thi Tĩnh thản nhiên cười cười.
“Tôi đối với ai cũng có thể tốt bụng nhưng đối với cô thì…………không cần!” Tốt bụng?
Muốn hắn mở lòng tốt? Nằm mơ đi!
Thi Tĩnh không muốn cùng Vân Dật Bạch nói chuyện. Nhưng rất nhanh cô lại nghĩ đến
một vấn đề.
“Tôi muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529824/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.