Thi Tĩnh không giãy dụa nữa, gương mặt khẽ mỉm cười khiến Vân Dật Bạch tỉnh táo lại.
Khóe miệng hiện lên nụ cười gian trá, bàn tay của hắn chuyển xuống, nắm lấy cằm cô,
thân thể Vân Dật Bạch hơi nghiêng xuống.
Nâng cằm Thi Tĩnh lên, Vân Dật Bạch lạnh nhạt nói, “ Cô nghĩ rằng làm như vậy có thể
chết được sao? Thi Tĩnh, cô hay lắm!” Dứt lời, giống như là trừng phạt ThiTĩnh, hắn hung hăng cắn cánh môi không còn chút máu nào của cô.
Hô hấp bị ngăn cản, Thi Tĩnh dùng sức giãy dụa. Môi Vân Dật Bạch đè thật chặt lên môi
Thi Tĩnh, cô trợn to hai mắt nhìn gương mặt đang áp sát của Vân Dật Bạch.
Môi lưỡi giao nhau, đây là chuyện mà Thi Tĩnh không muốn. Trong phòng tắm, một màn
kiều diễm ập đến, trong khoảnh khắc đó gương mặt nhợt nhạt của cô trong khoảnh
khắc chợt ửng hồng, quyến rũ mê người. Tay bị thương nên không có cách nào đẩy hắn
ra, hiện tại cô chỉ có thể để mặc cho hắn chém giết.
Đợi cô an tĩnh trở lại, Vân Dật Bạch lùi người lại phía sau, trên mặt không chút gợn sóng.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, hắn nhếch môi, “ Không giãy giụa?” Mắt Vân Dật Bạch
dán chặt vào đôi môi vì bị hắn gặm cắn mà sưng đỏ lên của Thi Tĩnh, con ngươi tĩnh mịch
chợt lóe lên tia sáng kì dị.
Bộ dáng hiện nay của cô có thể giãy dụa? Thi Tĩnh nuốt hận, nhìn thẳng vào mặt Vân Dật
Bạch, nói: “ Xem như bị chó cắn một miếng thôi. Chẳng lẽ muốn cô cắn lại sao?”
Cô mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529823/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.