Cảm giác duy nhất của cô vào lúc này, đó chính là đau.
Con mắt từ từ mở ra, trước mặt một màu trắng toát, không nhìn thấy rõ được hình ảnh. Trong cơn mông lung, cô cảm nhận có một người bước ra từ trong làn sương mờ ảo, đợi cô nhìn thấy rõ hình dáng người đi tới, liền kinh ngạc không thốt nên lời.
Vẫn bóng dáng ngày cũ, Dật Thanh anh tuấn và dịu dàng như ba năm trước. Nhìn anh bước đến bên cạnh mình, cô giống như là nhìn thấy ánh Mặt Trời. Làm cho người ta nhịn không được liền buông những lo lắng trong lòng xuống, đi bên anh hưởng thụ cảm giác ấm áp.
“Dật Thanh? Là anh sao? Dật Thanh?” Trước mắt vẫn là người đó, cô mừng rỡ hô. Đôi tay run rẩy muốn đi tới chạm vào khuôn mặt quen thuộc kia.
Một giây tiếp theo, sắc trời biến đổi, sương trắng mông lung liền biến thành cuồng phong, khuôn mặt nhu hòa được thay thế bằng gương mặt tàn khốc. Thi Tĩnh đang bước lên chợt sững sờ tại chỗ, ngắm nhìn khuôn mặt biến hóa của Dật Thanh.
“ Dật Thanh……………..anh…………….” Cô kinh ngạc nhìn gương mặt chảy máu của Dật Thanh.
Hô hấp nhất thời bị nghẹt, cổ của Thi Tĩnh bị Dật Thanh kéo lên, dùng sức bóp cổ họng của cô. Máu trong miệng Dật Thanh không ngừng ứa ra,nói, “Là cô, chính cô đã hại chết tôi! Trả mạng lại cho tôi, dùng mạng của cô đổi lại mạng của tôi!”
“ Khụ khụ khụ………..thật xin lỗi, Dật Thanh! Thật xin lỗi, thật lòng xin lỗi!” Con ngươi khẽ khép lại, nước mắt trào ra. Thi Tĩnh không giãy dụa nữa, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529822/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.