Đêm huyễn hoặc.
Vô số ánh sao Lấp lánh, gió lạnh thổi ào ào. Bóng trúc chồng lên nhau không ngừng lay động. Như Mạt nằm ở trên giường, cảm thấy có chút lạnh khó hiểu, cô hơi co rúm người.
Có người kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên cho cô, tiếng động đóng cửa sổ thật nhẹ nhàng truyền tới.
Như Mạt khẽ chớp lông mi, cô tỉnh ngủ bởi vì tiếng động nhỏ này, dần dần di động tròng mắt, khẽ chớp mắt, rốt cuộc mở mắt, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang ngồi ở bên giường mình, thật dịu dàng nhìn mình, hai mắt sáng như ánh sao phát ra ánh sáng nóng bỏng, cô ngẩn ra, nhìn Trang Hạo Nhiên, nhẹ chống người muốn ngồi dậy. . . . . .
“Đừng động. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vươn tay, nắm nhẹ bả vai của cô, cẩn thận để cho cô nằm xong, lại kéo nhẹ chăn, dịu dàng lo lắng nói: “Xin lỗi, đánh thức cô?”
Như Mạt mông lung không còn hơi sức, âm thanh hơi khàn khàn, dịu dàng nói: “Không có việc gì. Anh tới vừa đúng, lúc này, tôi vừa gặp ác mộng. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô.
Như Mạt nhìn anh, cũng miễn cưỡng mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ hơi đứng lên, kéo một cái ghế bên cạnh, ngồi ở bên cạnh, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của Như Mạt hơi lạnh buốt, có chút đau lòng nhìn cô nói: “Rõ ràng trong phòng rất ấm áp, tại sao thân thể vẫn lạnh như đá?”
Như Mạt không lên tiếng, sắc mặt tái nhợt nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645254/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.