Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không thay đổi, từng bước từng bước đi về phía trước, mới vừa muốn căn dặn Tiêu Đồng, cầm áo tây trang cho mình, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi có chút tịch mịch đi ra thang máy, mặc tây trang màu đen, cổ áo mở ra, thậm chí cúc áo tây trang cũng không có cài, cứ lạnh nhạt đi về phía trước, anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, quay đầu đi chỗ khác. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cũng không có nhìn thấy qua anh, chỉ lạnh lùng đi qua bên cạnh anh, không nói lời nào.
“Đứng lại!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên chậm rãi gọi anh lại!
Tưởng Thiên Lỗi đứng cách anh ba bước, dừng lại, nhưng không có xoay người.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn về bóng lưng của anh, nhớ tới lúc Đường Khả Hinh mới vừa đi khỏi, hai mắt tràn lệ và vẻ mặt bất lực, chợt có chút tức giận làm cho anh chậm rãi tiến lên, nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lãnh đạm, nói: “Tưởng Thiên Lỗi!”
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, đè nén cảm xúc xuống đáy lòng, nhìn anh nói: “Đàn ông và phụ nữ không giống nhau! ! Đàn ông trải qua tình yêu, hoặc là đóng cửa, hoặc là dốc hết một lần liền hết chuyện, nhưng phụ nữ thì khác, họ có thể phải trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện bi thương hơn tình yêu, mới có thể quên đi tình yêu hiện tại. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh, bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645252/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.