Sáng sớm hôm sau.
Mùa mưa ngắn ngủi cáo biệt mùa thu mang đến dòng nước lạnh, hôm nay ánh mặt trời đặc biệt chói lọi, giống như thấy từng luồng ánh sáng từ cửa sổ nhỏ màu trắng chiếu vào đủ loại màu sắc khác nhau. . . . . .
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, thấy một luồng sáng mạnh, hơi híp tròng mắt, lấy tay nhẹ nhàng che tầm mắt.
Lúc này Nhã Tuệ đã sớm rời giường, tựa vào cạnh cửa, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhíu mày, nghiêng người nằm trên giường, chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, thật khó chịu, cô ah một tiếng, tay vỗ mạnh đầu, kêu nhỏ: “Đau quá.”
“Đau quá!” Nhã Tuệ nhìn về phía Đường Khả Hinh, không nói nói: “Tôi cho rằng cô không biết đau ! !”
Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt tức giận của Nhã Tuệ, cô lầu bầu nhìn về phía cô, hỏi: “Tôi . . . . . Tôi xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt của Nhã Tuệ trầm xuống, đột nhiên tức giận đi tới, ngồi ở trên giường, vỗ mạnh bả vai của cô, tức giận nói: “Con bé chết tiệt này! ! Chỉ biết ngày ngày gây họa, ngày ngày uống rượu, gần đây cô ra sao rồi hả ? Cô không thể bình thường một chút sao?”
“Ôi, ôi, ôi!” Đường Khả Hinh co người, nhìn về phía cô có chút căng thẳng nói: “Tôi . . . . . Tôi thế nào? Tôi . . . . .”
Cô đột nhiên sững sờ, đầu óc lập tức tỉnh táo nhớ tới tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645256/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.