Trang Hạo Nhiên thở dốc một hơi, cũng bật cười nhìn về phía Tưởng ThiênLỗi nói: "Không bằng thẳng thắn một chút! Nói cho cô ấy biết, tối naycác người có hôn không?" 
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên giường bệnh, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, nhớtới nụ hôn mãnh liệt với Khả Hinh trong ngọn lửa cháy hừng hực, khuônmặt hơi lạnh lùng, sâu kín nói: "Không có. . . . . ." 
Như Mạt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt lộ ra một chút mềm mại nói: "Có thật không?" 
"Ừ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn Như Mạt, gật đầu lên tiếng trả lời. 
Như Mạt hài lòng cúi đầu mỉm cười. 
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn Như Mạt, lại nhẹ nhàng duỗi ngón tay sờkhuôn mặt lạnh lẽo, chân thực, thâm tình chậm rãi nói: "Đứa ngốc, saunày không nên như vậy." 
Như Mạt mỉm cười không lên tiếng. 
Trang Hạo Nhiên không để ý đến bọn họ, chỉ nhắc cổ tay nhìn thời gian,nói: "Được rồi! Lúc này không còn sớm, chúng ta cũng nên đi." 
Như Mạt ngẩng đầu lên, có chút không muốn nhìn Tưởng Thiên Lỗi. 
Tưởng Thiên Lỗi cũng mỉm cười, khẽ nâng bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của NhưMạt, bóp ngón tay áp út, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, có chút đau lòngnói: "Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai anh tới thăm em, nếu cócái gì không thoải mái, đừng chịu đựng, không cần lo y tá có ngủ khôngđược !" 
Như Mạt bất đắc dĩ cười một tiếng, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mềm nhũn gật đầu nói: "Vâng. . . . . ." 
Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644775/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.