Tô Thụy Kỳ đau lòng nắm bàn tay nhỏ bé, quay đầu lại nhìn về phía KhảHinh cuốn rúc vào trên đất, nhìn bộ dáng cô đáng thương uất ức khổ sở,kéo nụ cười, an ủi nói: "Không có chuyện gì. Không có chuyện gì, côkhông đẩy cô ấy xuống, cho nên. . . . . . Không phải sợ. . . . . . Sựthật luôn tồn tại, nếu như thật sự đến mức đó, tôi sẽ tìm luật sư giúpcho cô. . . . . ."
Đường Khả Hinh nghe lời này, mặt dính vào mặt đất lạnh lẽo, không ngừngnức nở nói: "Bọn họ thật không tin tôi sao? Thật. . . . . . Muốn cho tôi ngồi tù sao? Sau đó. . . . . . Tôi sẽ giống như cha tôi, ngồi vào xetù, đi đến địa phương đáng sợ đó phải không?"
Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhớ tới cha, cô khổ sở bật khóc nói: "Tôi không thể ngồitù. . . . . . Tôi không muốn ngồi tù. . . . . . Tôi không muốn. . . . . . Nếu tôi vào tù, cha của tôi nhất định sẽ sụp đổ, ông ấy sẽ khổ sở màchết. . . . . . Bởi vì lúc ông ấy vào đây, tôi đã khổ sở muốn chết. . . . . . Tôi không thể đi vào, tôi không có đẩy cô ấy. . . . . . Tôi khôngcó. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ thở dài, vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ bé, đưalên khóe miệng hôn, cam kết nói: "Sẽ không! Nhất định sẽ không! Có tôiđây! Yên tâm!"
"Cứu tôi .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644773/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.