Tô Thụy Kỳ nghe nói như thế, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, liền muốn đứng lên. . . . . .
Nhã Tuệ lại vươn tay ngăn ở trước mặt của Tô Thụy Kỳ, sắc mặt cứng rắn,hai mắt lộ ra kiên quyết nói: "Anh đừng đi, tôi không hy vọng xảy raxung đột nào, để tôi đi!"
Tô Thụy Kỳ rất ngạc nhiên nhìn về phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ chậm rãi quay đầu nhìn về phía Khả Hinh nằm ở trong chăn, haimắt nhắm chặt, hơi thở mong manh, trải qua một biến cố như vậy đã cực độ mệt mỏi, hai mắt của cô đỏ bừng, im lặng không lên tiếng đi ra khỏiphòng, sắc mặt bình tĩnh, đi tới trước cửa phòng khách, lạnh lùng mởcửa, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi ngăn ởcạnh cửa, sắc bình tĩnh nhìn mình, Đông Anh đứng ở bên cạnh, quan tâmnói: "Quản lý Lưu, Tổng Giám đốc đến thăm Khả Hinh. . . . . . Cô ấy cókhỏe không?"
Tối nay sắc Nhã Tuệ rất lạnh lùng, không chút nào coi trọng quan hệ cấptrên và cấp dưới, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Khả Hinh không có ở nhà. . . . . ."
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ nói: "Không có ở nhà?"
"Đúng vậy! Không có ở nhà!" Nhã Tuệ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt nguội lạnh nói.
"Lưu Nhã Tuệ" Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi gọi cô.
Trong lòng của Lưu Nhã Tuệ không khỏi chua xót, hai mắt đỏ bừng nhìn vềphía Tưởng Thiên Lỗi, nghẹn ngào nói: "Cô ấy thật không có ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644776/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.