Chương trước
Chương sau
"Nếu bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ thì cũng không còn gì để nói nữa. À, đúng rồi, thưa chủ tịch và giám đốc, những hình ảnh khi nãy cũng khớp với thời gian quản lý Dương đột nhập vào công ty rồi. Tôi cũng đã sao chép ra một đĩa CD khác, nếu cảm thấy sai ở chỗ nào thì có thể xem lại. Chiếc đĩa CD này đã được tôi và tổng giám đốc xem qua rồi, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu. Bây giờ mọi việc đã xong, tôi cũng phải đi làm việc của mình. Mọi người cứ từ từ bàn luận."
Quý Tiểu Đông chỉ cảm thấy trong lòng căm phẫn. Cô chẳng phạm sai lỗi gì, còn bị hiểu lầm, thậm chí bị người khác vu oan mà người đó không ai khác chính là quản lý Dương. Từ nhỏ đến giờ, cô chưa từng bị oan khuất nặng nề như thế này. Lúc này cô chỉ im lặng ngồi đó, trong đầu đang suy nghĩ rằng mình nên tìm chỗ nào đó đẩ phát tiết. 
Dương Gia Minh nhìn thấy Dương Mỹ Lệ đã rời đi, ông cũng không có tâm trạng để tiếp tục ngồi ở chỗ này. Hơn nữa, sự thật cũng đã phơi bày, chuyện còn lại cũng nên giao cho chủ tịch và tổng giám đốc ie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..quyết định. Ông mở miệng nói: "Thưa chủ tịch và tổng giám đốc, tôi cũng đi trước."
"A Minh, tôi với ông cùng đi. Ông nên về tìm Mỹ Lệ, sau đó cố gắng khuyên nhủ cô ấy. Chúng tôi cũng không dự định báo cảnh sát nên ông có thể nói với cô ấy đừng lo lắng nhiều."
Chờ đến khi Hoàng Phủ Toàn và Dương Gia Minh đồng thời rời khỏi phòng họp thì Quý Tiểu Đông mới ý thức được rằng lúc này trong phòng họp mọi người đều đã đi hết nên cô cũng vội vã đứng lên nói: "Tôi cũng về trước."
"Tiểu Quý, cô chờ một chút."
Quý Tiểu Đông ngẩng đầu lên, hai mắt lưng tròng nhìn Hoàng Phủ Chính. Cô đang suy nghĩ không biết tại sao anh lại gọi mình.
Chờ đến khi trong phòng họp chỉ còn lại hai người bọn họ, Hoàng Phủ Chính mới đứng lên và từ từ bước đến bên cạnh Quý Tiểu Đông. Tuy trong lòng không đành lòng nhìn cô khổ sở đứng đó nhưng anh vẫn không nói gì.
Quý Tiểu Đông nhìn thấy trong ánh mắt anh nồng đậm quan tâm cùng thương tiếc, nhớ lại lúc gặp anh trên núi, cô không nhịn được nỗi oan ức nên rơi lệ. Một mặt cô thấy xấu hổ khi khóc trước mặt anh, một mặt lại không ngăn được nước mắt tuôn ra nên cô cố ý nghiêng đầu sang phía bên kia để tránh né.
Vốn nhìn thấy khuôn mặt bi phẫn của cô khiến Hoàng Phủ Chính cảm thấy thương xót mà giờ đây người này lại giả vờ kiên cường, cố gắng tránh né không muốn cho anh thấy nhìn thấy cô đang khóc. Vậy cô xem mối quan hệ giữa bọn họ là như thế nào? Được rồi, nếu cô muốn giữ khoảng cách với anh thì anh cũng muốn xem cô còn có thể kiên cường ra sao?
Nghĩ vậy, anh nhẹ nhàng đỡ lấy Quý Tiểu Đông, muốn ôm ấp yêu thương cô. Nhưng không ngờ người phụ nữ này lại dám cố ý đối nghịch với anh, không chịu nhìn anh lấy một lần. Đến khi Hoàng Phủ Chính không còn chịu đựng được nữa, anh đưa tay phải nâng cằm Quý Tiểu Đông lên, quay mặt cô trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh. 
Hoàng Phủ Chính nhìn Quý Tiểu Đông chỉ yên lặng rơi lệ, dáng vẻ bất lực vì chịu oan ức như vậy nên cũng không biết làm gì. Anh nhẹ nhàng ôm vào cô vào lòng ngực rộng lớn của mình, xem ra cô đang thật sự rất cần khóc một trận thật lớn. Bên cạnh đó, cô cũng rất cần một bờ vai mạnh mẽ để giải tỏa bớt áp lực trong lòng cô. 
Vì tâm trạng không tốt nên Quý Tiểu Đông cũng không kiêng kỵ. Hiện tại cô đang rất muốn thoải mái khóc một lần, có chuyện gì thì chờ cô khóc xong rồi nói. 
Cô nhớ lại mình một thân một mình đến thành phố này cố gắng làm việc, nhiều lúc sức khỏe không tốt hay tâm trạng không vui, cô cũng phải gắng vượt qua. Trước đây, lúc bị Dương Mỹ Lệ bắt nạt, cô cũng yên lặng cố gắng nhẫn nhịn, thậm chí cô cũng chưa từng tranh cãi ý kiến với cô ấy. Nhà cô rất xa, cách xa nơi đây những hơn ngàn dặm, chỉ có những đồng nghiệp là người quen thôi, không có lấy một người bạn thân cho riêng mình, bạn trai càng không có. Nghĩ lại, cô không biết tại sao mình có thể trải qua cuộc sống chán nản như thế lâu như vậy? 
Hoàng Phủ Chính vừa ôm cô vừa vỗ nhẹ bờ vai cô. Người này thật nhỏ nhắn, cô thậm chí đứng còn không tới vai anh nhưng tâm tính thiện lương lại tỏ ra mình mạnh mẽ, kiên cường khiến người ta vừa kính nể lại thương tiếc.
Quý Tiểu Đông bắt đầu khóc lớn trong lòng Hoàng Phủ Chính, mãi đến tận khi cô cô phát tiết xong thì cô mới nhận ra rằng mình đã làm ướt áo anh. Nghĩ vậy, cô vội vã thoát khỏi vòng tay anh, hai mắt đỏ au nói: "Xin lỗi, áo của anh…."
Hoàng Phủ Chính đang hưởng thụ mùi vị được ôm cô gái nhỏ nhắn này vào lòng, mà giờ phút trong lòng anh tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc thì cô chỉ quan tâm đến chiếc áo của anh thôi sao? Anh thầm nghĩ chẳng lẽ đối với cô, chiếc áo còn quan trọng hơn anh sao? Phiền muộn vì bị cô đối xử như vậy nên Hoàng Phủ Chính lại lần nữa đè đầu cô trở lại lồng ngực mình. Cô muốn trốn tránh sao? Hừ, không có cửa đâu. 
Nếu như nói trước đó ôm ấp là bởi vì thương tiếc thì bây giờ coi là gì chứ? Tổng giám đốc sẽ không coi mình là bạn gái chứ? Ngược lại, may là lần này anh đè đầu cô sang chỗ khác nên cô cảm thấy rất dễ chịu. Quý Tiểu Đông vừa hưởng thụ ôm ấp ấm áp vừa đứng đó đoán già đoán non. 
Hoàng Phủ Chính nào biết cô gái trong lồng ngực mình đang suy đoán lung tung, nếu anh biết cô đang nghĩ gì thì chắc anh sẽ tức giận đến ngất đi. Tuy anh chưa từng ôm người khác phái nhưng anh cũng có đủ tự tin rằng sẽ cho người đó cảm giác ấm áp và an toàn cực điểm.  
Nếu tránh không được thì tốt hơn hết là hưởng thụ. Cơ hội chỉ đến một lần, sau này có lẽ cô cũng sẽ không còn có cơ hội như thế này nữa. ie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..Quý Tiểu Đông nghĩ vậy nên không khỏi cảm thấy bùi ngùi, vừa thương tâm khóc to lên.
Tuy anh tình nguyện cho cô mượn bờ vai rắn chắc của mình nhưng cũng không có nghĩa anh muốn thấy cảnh cô cứ như thế mà đau lòng khóc ngất như vậy. Anh không biết làm gì khác ngoài việc tiếp tục vỗ lưng cô để cô mau chóng phát tiết ra ngoài, nguôi ngoai nỗi phẫn hận trong lòng. Có như vậy mới không uổng công sức anh đứng lâu như vậy, còn bị ướt chiếc áo của mình. 
Cũng không biết qua bao lâu, khi hai người đều có cảm giác mệt mỏi, lúc này Quý Tiểu Đông mới dừng nức nở, từ từ thoát khỏi lồng ngực của Hoàng Phủ Chính.
Vốn lồng ngực cảm thấy một mảnh ấm áp mà bây giờ lại trống không khiến Hoàng Phủ Chính đột nhiên cảm thấy có chút không quen. Anh lập tức cười nhạo chính mình, chẳng phải trước đây anh với cô cũng chưa từng có nhũng giây phút như thế này sao hôm nay anh lại cảm thấy luyến tiếc hương vị của cô?
"Xin lỗi, tôi làm ướt áo anh rồi."
Hoàng Phủ Chính không nói gì, chỉ rút khăn giấy từ trong hộp đưa cho cô. Quý Tiểu Đông biết dáng vẻ mình hiện tại khẳng định rất xấu nên cô vội vã cúi đầu lau nước mắt trên mặt.
Chờ đến khi tâm tình của mình thoải mái đôi chút, cô vẫn như cũ không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhỏ giọng nói: "Tôi… tôi về trước."
Hoàng Phủ Chính ừ một tiếng, Quý Tiểu Đông  lập tức nhanh chóng thoát thân, bước nhanh ra khỏi phòng họp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.