Đột nhiên cảm thấy mình còn có chuyện muốn nói, Hoàng Phủ Chính giơ tay lên vừa định gọi cô lại nhưng anh lại suy nghĩ không biết mình nên nói gì với cô. Cuối cùng vẫn len lén thu tay về.
Quý Tiểu Đông vô lực tựa vào vách tường trong thang máy, cô hầu như không thể tin được mọi thứ vừa mới xảy ra trước mắt mình. Không những khóc lóc trước mặt tổng giám đốc mà còn đứng ôm nhau với anh nữa. Không biết đây là phúc hay là họa đây.
Cô thầm mến tổng giám đốc cũng đã lâu, xưa nay đều không vọng tưởng có một ngày mình có được anh. Thế mà ngày hôm nay cô thật may mắn, dù chỉ là mấy phút ngắn ngủi nhưng cô tin cuộc đời cô từ đây sẽ có ý nghĩa hơn, một trang mới sẽ mở ra trong cuộc đời cô.
Quý Tiểu Đông trở lại lầu mười sáu, trước tiên cô vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó làm như không có chuyện gì trở về phòng làm việc của mình.
Có thể nhận thấy rằng các đồng nghiệp như đang chờ đợi cô, nghênh tiếp cô như chào đón một vị anh hùng trở về.
Tiểu Nguyễn là người nóng lòng nhất, côDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, bước đến nhìn chằm chằm Quý Tiểu Đông sốt ruột hỏi: "Thế nào? Vụ án ra sao?"
"Không có gì. Có điều chủ tịch và tổng giám đốc đều đã biết sự thật rồi, tớ nghĩ sẽ nhanh chóng có cách giải quyết thôi."
"Vậy sau khi tớ và Tiểu Trần rời khỏi phòng, cấp trên đã nói gì?"
"Chỉ đơn giản phân tích nguyên nhân của kẻ tình nghi thôi. Thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531768/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.