Edit: Sóc Là Ta
Hình ảnh được phóng to rất nhiều lần, tuy không còn thấy rõ từng thứ đồ cô ấy xách nhưng hình dạng và màu sắc vẫn có thể phân biệt được.
“Dưới đáy tùi là một chiếc hộp hình chữ nhật có màu xanh da trời, bên trên còn có một món đồ màu sẫm. Đó là cái gì thì cũng không rõ nhưng tôi thấy cũng trùng hợp với những món đồ mà Tiểu Trần và Tiểu Nguyễn đã miêu tả lúc nãy. Nếu như các vị thấy cần thiết thì có thể lại gọi các cô ấy tới để phân biệt cho chính xác.”
Mọi người đều trầm mặc, sự thực đã rõ ràng như thế thì cũng không cần thiết điều tra thêm gì nữa. Đặc biệt là Dương Mỹ Lệ, ngay cả cả cô ấy cũng không ngờ có một ngày, việc xấu của mình lại bị camera ghi hình lại. Khuôn mặt cô lúc này xám như tro tàn, thân thể nóng lòng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, ngay cả ngón tay cũng bị cô xoắn lại đến trắng bệch.
“Chúng ta xem kỹ một lát thì sẽ thấy, lúc đi vào người này chỉ cầm một chiếc túi màu trắng và lúc đi ra vẫn cầm chiếc túi đó chỉ khác một điều là chiếc túi xách đó nặng thêm một chút mà thôi. Còn cô ấy đến đó làm gì thì tôi nghĩ cũng không cần thiết phải nói cụ thể ra.”
Dương Mỹ Lệ đột nhiên đứng lên khinh thường hét lớn: “Cậu nói bậy! Túi xách của ta không phải màu trắng mà là màu bạc, có hiểu không?”
“Ôi, hóa ra là màu bạc, thật xin lỗi vì video nhìn không rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531766/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.