“Đúng vậy, thật ra em bị cận thị, nhưng em không thích đeo mắt kiếng vì sợ mình sẽ càng ngàycàng bị nặng thêm. May mắn là không ảnh hưởng đến công việc nhiều lắm,mỗi ngày em chỉ làm việc trên máy vi tính nên cũng không cần phải có thị lực tốt.”
Hoàng Phủ Chính nghe xong liền nghĩ thì ra cô ấy thật sự bị cận thị.
”Không cần lo lắng đâu, công ty cũng không có yêu cầu quá cao về thị lực đốivới nhân viên, nên em cũng không cần lo lắng rằng nó sẽ ảnh hưởng côngviệc.”
”Dạ, cám ơn Tổng Giám Đốc.”
”Giờ tôi còn có chuyện phải đi trước, em ở đây chờ đồng nghiệp của em đến nhé.”
”Dạ được, Tổng Giám Đốc đi cẩn thận.”
Hoàng Phủ Chính vừa đi được mấy bước, thì Quý Tiểu Đông cũng vội vàng chạytheo phía sau, hô lớn: “Tổng Giám đốc, xin chờ một chút.”
HoàngPhủ dừng bước và quay đầu lại. Tuy anh không hỏi gì nhưng anh dùng ánhmắt thâm tình nhìn Quý Tiểu Đông có ý bảo cô hãy nói tiếp.
Ngàyđó. Quý Tiểu đông cũng không biết tại sao mình lại vô tình làm đổ nướcvào người Tổng giám đốc. Tuy việc này đã qua lâu rồi mà anh cũng khôngcần cô nói lời xin lỗi nhưng cô vẫn cảm thấy áy náy. Cô rất muốn đượcmột lần nói xin lỗi anh vì anh không chỉ là Tổng Giám đốc mà giờ anh lại còn giúp đỡ cô rất nhiều.
Cô mở lời “Chuyện lần trước em hắtnước vào người tổng Giám Đốc nên em muốn xin lỗi ngài. Việc đó em cũngkhông cố ý. Em thật lòng xin lỗi đồng thời cũng cám ơn ngài đã giúp đỡem xách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531711/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.