Lúc Hoàng Phủ Chínhnói lời này, khuôn mặt anh vẫn nghiêm trang như thường ngày, nhưng giọng nói có chút thân thiết hơn. Cũng không biết lý do vì sao Quý Tiểu Đôngtin tưởng anh thật lòng muốn giúp đỡ mình chứ không vì lý do nào khác.
Một tiếng “ding” vang lên báo hiệu thang máy đã đến lầu mười sáu. Cửa thang máy tự động mở ra, Hoàng Phủ Chính bước ra ngoài trước. Anh cũng đãtừng đến bộ phận hành chính rồi nên cũng biết đường đi đến đó.
Quý Tiểu Đông khoác ba lô nhỏ của mình theo sát phía sau Hoàng Phủ Chính.Trên đường đi, hai người cũng không ai nói chuyện với ai câu nào. HoàngPhủ Chính cứ vậy bước đi thật nhanh, còn Quý Tiểu Đông mang giày cao gót cũng chạy theo ở phía sau anh. Hành lang lầu mười sáu vang lên haitiếng bước chân, một nhanh một chậm, vừa như bất đồng vừa như hài hoàvới nhau.
Hoàng Phủ Chính đi tới trước cửa của văn phòng bộ phận hành chính liền dừng lại. Quý Tiểu Đông đang đi tới, cũng không ngờ anh dừng lại nên thắng không kịp, sơ ý đụng vào lưng anh. Đến khi cô phảnứng kịp thì cô và anh đang đứng ở khoảng cách quá gần. Cô hoảng hốt vộivã lùi lại giữ khoảng cách, khuôn mặt thẹn thùng chợt ửng hồng như rặngmây vào buổi chiều.
Lúc này cô thấy cửa chính của phòng làm việc bị khoá, cô đưa tay tìm chìa khoá trong túi. Cô lục trong túi mình hơnnăm phút, mới nhớ ra rằng hôm nay không phải mình trực. Nói chính xác là cô không có chìa khoá trong túi.
Hoàng Phủ Chính đang đứng chờcô lấy chìa khoá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531710/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.