Quý Tiểu Đông mệt mỏi lê từng bước dài, vừa đi vừa âm thầm đếm từng bước chân của mình: một,hai, ba, bốn...... Đột nhiên cô nghe giọng nói của người đàn ôngnào đó từ phía sau lưng truyền đến: “Để tôi giúp cô một tay.”
Cô vừa định quay đầu lại, lại chợt cảm thấy tay mình nhẹ bổng, bốn chiếctúi đựng đồ đang từ tay cô chuyển tới tay người đàn ông mới vừa cấttiếng nói.
Khi cô nhận ra người kia chính là Tổng Giám Đốc thìlòng cô lập tức khẩn trương, thậm chí nói không ra lời: “Tổng —— TổngGiám Đốc, không —— không dám làm phiền đến anh, để tôi xách.”
”Không sao, để tôi giúp cô xách lên.”
”Sao vậy được ạ? Để tôi xách là tốt nhất.”
Hoàng Phủ Chính tránh được bàn tay đưa ra muốn xách những túi đồ nặng của Quý Tiểu Đông, anh nói: “Cô không cần phải khách sáo, chỉ là một cái nhấctay mà thôi. Đúng rồi, sao cô mua nhiều đồ như vậy? Bộ phận các cô cóhoạt động gì sao?”
”Không phải. Mà là …..”
”Sao?”
Quý Tiểu Đông vốn định muốn giấu diếm việc này nhưng cô không phải là người hay nói dối. Khi nhìn ánh mắt uy nghiêm của Hoàng Phủ Chính đang nhìnmình, cô bỗng có chút sợ hãi nên lập tức thành thật nói: “Anh cũngbiết, tôi trúng giải nhì, cho nên muốn cùng các đồng nghiệp ăn mừng.”
”Vậy tại sao cô không mời họ ăn cơm? So với việc xách nhiều đồ nặng vàophòng làm việc để chiêu đãi họ thì việc mời họ ăn cơm có thể nhẹ nhànghơn rất nhiều.”
”Tôi cũng đã bàn luận với họ rồi nhưng không aiđưa ra được ý kiến thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531709/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.