Một lúc sau, đồng nghiệp Tiểu Đặng cũng đến sớm để mở cửa.
Khi đến văn phòng, cô nhìn thấy Quý Tiểu Đông đứng bên cạnh bốn chiếc túiđựng đầy đồ ăn vặt thì cô thầm thì nói, “Sao cậu mua nhiều đồ ăn nhưvậy?”
Quý Tiểu Đông mở miệng cười hắc hắc, khiêm tốntrả lời:”Cũng không nhiều lắm đâu. Phòng mình có nhiều người như vậy, mỗi ngườilấy một ít, thế nào cũng hết. Với lại tớ cũng không có mua một số món,ví dụ như kem. Tớ không mua kem vì sợ mang lên đây thì nó chảy ra hết.”
”Cậu cũng mặc kệ họ đi, ai lại ăn kem vào lúc trời lạnh thế này? Nếu ăn kemvào trời này chẳng khác gì hành hạ người khác phải đi mua cho mình sao?”
”Không sao, nhân dịp tớ trúng giải, khó khăn lắm tớ mới được mời tất cả mọingười một bữa. Vì thế, tớ muốn mọi người chia sẻ niềm vui to lớn này với tớ.”
Sau khi Tiểu Đặng nghe Quý Tiểu Đông nói thế, cô cũng cảmthấy vui vẻ hơn, nói: “Cậu đó, cậu thật hào phóng, nhưng nói thật tớcũng thích cậu rộng rãi như thế. À, mà làm sao một mình cậu xách hếtnhững túi đồ này đến đây được chứ? Chắc là mệt lắm đây?”
”Tớ thuê xe chở đồ đến đây giúp tớ. Vì tớ không thể đi xe điện ngầm mà phải xách theo những thứ này.”
”Vậy thật cực khổ cho cậu quá, vừa phải thuê xe đem đồ tới, vừa phải mangnhững thứ này vào đây nữa. Mọi người chúng ta cũng nên cảm ơn cậu mộttiếng.”
Quý Tiểu Đông vội vàng ngăn lại nói: “Cậu thật khách khí. Tất cả chúng ta đều là đồng nghiệp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531712/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.