Tổ trưởng Lưu khôngvội đáp lại: “Chị biết cô ta sẽ không có ý tốt như thế đâu. Còn cô tamuốn làm gì thì chị cũng không biết rõ lắm. Nhưng dù sao em cũng nên cẩn thận một chút. “
“Nếu vậy, em sẽ tạm thời nói với cô ta rằng em không đi được?”
“Hôm nay em có thể lấy cớ này, nhưng ngày mai, ngày mốt, ngày kia thì saođây? Em trốn được mùng một nhưng sẽ không trốn được ngày rằm .”
Quý Tiểu Đông quay đầu lại nhìn những đồng nghiệp đang tò mò, dè dặt hỏi: “Các chị thấy em nên làm gì mới được đây?”
“Em vẫn nên nghe lời tổ trưởng Lưu, ló đầu ra cũng chết, rụt đầu lại cũng chết, thôi thì chết sớm, đầu thai sớm.”
“Ai chà, em nói linh tinh gì đấy? Tiểu Quý cũng bị em dọa đến nỗi sợ hãikìa. Tiểu quý, ý của cô ấy là em nên dũng cảm một chút, dù sao Nữ Ma Đầu cũng không thể ăn hiếp em được đâu, đúng không?”
“Đúng vậy, hơnnữa, nếu em từ chối không đi thì vĩnh viễn em cũng không biết rốt cuộccô ta muốn làm gì. Vậy chi bằng em cứ dũng cảm tới gặp cô ấy đi.”
Đối mặt với ánh mắt đầy yêu thương và tràn đầy khích lệ của các đồngnghiệp, Quý Tiểu Đông suy nghĩ một chút, cuối cùng cô nhỏ giọng lêntiếng: “Được rồi, em đi.”
Sau khi tan ca, Quý Tiểu Đông định đitìm quản lý Dương, nhưng không ngờ cô ta cũng vừa từ phòng làm việc củamình bước ra, vừa đi vừa xoay xoay tóc mình và nói: “Tốt lắm, chúng tađi thôi.”
Quý Tiểu Đông đi theo quản lý Dương bước lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531672/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.