“. . . . . . bảy,tám, chín.” Quý Tiểu Đông đếm từng người và vui vẻ phát hiện mình chỉxếp hàng sau chín người, nói cách khác cô là người cuối cùng trong danhsách kia. Đang lúc cô vui mừng tít mắt lại, cố gắng chuẩn bị đứng xếphàng, thì nhìn thấy người xếp hàng thứ chín đang trợn mắt nhìn cô vớithái độ thù địch. Sau đó, người kia lấy điện thoại gọi đi: “Alo, TiểuVi, cậu không cần phải gấp gáp chạy tới đây đâu vì người cuối cùng củadanh sách đã xuất hiện rồi.”
Điện thoại bên kia rõ ràng đangtruyền đến một tiếng thét chói tai : “A!“. Tiếp đó lại lớn tiếng hỏi:”Vậy giờ tớ phải làm sao bây giờ?”
Quý Tiểu Đông đứng cúi đầuxuống tựa như một học sinh tiểu học phạm sai lầm. Thật ra, cô cũng không muốn làm vỡ kế hoạch của người khác. Nếu như không phải là vì muốnnhanh chóng giúp lãnh đạo, cô cũng không muốn sáng sớm phải rời khỏichăn êm nệm ấm mà đứng xếp hàng giữ chỗ ở nơi này.
“Hay là nhưvậy đi, mỗi người chúng ta sẽ chọn một thứ mình thích. Sau đó, tớ sẽ trả tiền. Đến lúc gặp nhau, tớ sẽ đưa cho cậu thứ cậu thích, còn cậu sẽ trả tiền lại cho tớ. Chỉ còn cách đó thôi.”
Quý Tiểu Đông nghe vậycũng cảm thấy nhẹ nhõm. Rốt cuộc chuyện này cũng được giải quyết mộtcách êm đẹp. Cô cũng có thể yên tâm, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không ngờcô mới vừa ngẩng đầu lên, người xếp hàng ở vị trí thứ chín vừa cất điệnthoại vào túi vừa quay đầu lại với ánh mắt dao găm tựa như muốn hunghăng róc xương lóc thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531668/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.