Vào thứ hai, sau buổi trưa, cô lại tiếp tục bị nhờ đi mua giúp canh Du Long. Dù trong lòngQuý Tiểu Đông có chút bất mãn, nhưng lúc đó cô vẫn cố gắng xem như không có gì. Sau khi ăn cơm trưa xong, lúc nghỉ ngơi trên ghế, trong lòng côcàng nghĩ càng thấy bất bình. Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định thử thămdò tiếng tăm của quản lý Dương từ những người khác.
“Tiểu Nguyễn, cậu thấy quản lý Dương có bạn trai chưa?”
Tiểu Nguyễn ăn trưa vừa xong, cô thoải mái dựa ra phía sau, nét mặt không có vẻ khó chịu với Quý Tiểu Đông, trả lời: “Vẫn chưa có, tớ cứ nghe cô tacứ gọi A Chính A Chính cả ngày, chắc là muốn Tổng giám đốc làm bạn traicủa cô ta. Tớ nghĩ là vậy.”
“Tớ vào công ty cũng hơn nửa thángrồi, nhưng tớ chưa từng thấy cô ta ăn cơm như chúng mình, buổi trưa côta chỉ ăn canh hoặc là chỉ ăn bánh gato cho qua bữa thôi. Cố gắng ănkiêng như thế chi bằng vận động một chút, ví dụ như đi xuống dưới lầu tự mình mua canh ăn có phải tốt hơn không?”
Tiểu Nguyễn nhìn tổ trưởng Lưu, tổ trưởng Lưu nhẹ nhàng gật đầu một cái, ýbảo rằng cũng đã đến lúc nói cho cô biết sự thật rồi. Tiểu Nguyễn thấyvậy liền hỏi: “Tiểu Quý, cậu có biết quán dưới lầu có người phục vụ bênngoài không?”
“Có người phục vụ bên ngoài sao? Sao tớ lại khôngbiết nhỉ? A, hình như là có, có lần tớ thấy nhân viên mặc đồng phục củaquán xách rất nhiều túi thức ăn đi vào đây giao thức ăn.”
“Bâygiờ có phải cậu muốn hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531669/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.