Chuyện tương tự nhưthế vẫn liên tục xảy ra. Sau một thời gian dài, dù Quý Tiểu Đông có ngốc đến mấy cũng nhận ra quản lý Dương đặc biệt “chăm sóc” mình rồi. Hếtlần này đến lần khác, cô luôn bị quản lý Dương sai làm việc, không việcnày thì cũng việc khác, đa số toàn làm chuyện riêng. Trong phòng làmviệc, những đồng nghiệp khác trông thấy dáng vẻ của cô cũng biết. Vì cho tới bây giờ, bọn họ chưa từng bị “chăm sóc” qua, nên cũng rất dễ dàngnhận thấy người quản lý Dương “Chăm sóc” là ai .
Mặc dù cô đặc biệt không thích quản lý Dương sai khiến mình như vậy, cũngđã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng bản thân là cấp dưới, cô không códũng cảm đến mức dám đối đầu với cấp trên của mình. Việc này cũng có ảnh hưởng nhỏ đến công việc của cô, nhưng tổ trưởng Lưu dường như cũngthông cảm cho cô. Vì thế, cứ như vậy Quý Tiểu Đông cũng hoàn thành tốtcông việc của mình qua nửa tháng.
Một buổi sáng thứ bảy, vàokhoảng tám giờ sáng, Quý Tiểu Đông vẫn còn đang vui chơi trong giấc mộng ngao du (ý nói là đang rong chơi, ngắm cảnh trong mộng). Đột nhiênchuông điện thoại di động của cô vang lên. Bị đánh thức, cô lục lọi tìmđiện thoại, vừa nhìn thoáng qua, là số của quản lý Dương.
QuýTiểu Đông lập tức tỉnh táo, cô chống hai tay ngồi dậy, nhanh chóng nhậnđiện thoại. Sau đó, lễ phép chào hỏi: “Quản lý Dương, chào buổi sáng.”
“Tiểu quý, em biết khu thương mại Đông Phương không ? Nó cũng ở gần chỗ em ở, em có nghe nói qua chưa?”
“Em biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531667/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.