Lý Tình Thâm uống môt ngụm nước, đột nhiên như là nhớ đến cái gì, tùy ý nói: “Dật, cậu cònnhớ, lúc ở Mĩ, bởi vì áp lực học tập lớn, rất nhiều người thần kinh suynhược, đêm không ngủ được, liền uống thuốc ngủ, thậm chí dưới tình huống thức đêm đau dạ dày, rất nhiều người ăn thuốc để giảm đau, mà tôi lạikhông ăn một viên, gượng chống đỡ, lúc ấy cậu đã từng hỏi tôi tại sao,đúng không?”
Du Dật nhíu mày, Lý Tình Thâm được coi là thiên tàiMIT khó gặp, chuyện bởi vì áp lực lớn thần kinh suy nhược ngược lại chưa từng phát sinh, nhưng đau dạ dày thì từng có, lúc ấy phải làm nghiêncứu khoa học, làm thí nghiệm, ngẩn ngơ trong phòng thí nghiệm mấy trămtiếng đồng hồ, một lần dài nhất là một tháng, dù thân thể làm bằng sắt,khi đó cũng xuất hiện rất nhiều bệnh, anh ta nhớ rõ cậu ta đau chết đisống lại, anh ta lấy thuốc mình mang ở trên người ra cho cậu ta uống,cậu ta lại lạnh nhạt nói một câu, tôi không thích uống.
Nghĩ đến đây, Du Dật nhíu mày, mở miệng nói: “Không phải cậu không thích uống thuốc sao?”
“Đúng là tôi không thích uống thuốc.” Lý Tình Thâm lắc lắc đầu: “Nhưng không thích uống thuốc, vẫn có thể tiêm thuốc.”
“Sở dĩ cắn chặt răng gắng gượng, là bởi vì thứ kia làm cho người ta sảnsinh tính ỷ lại, dễ dàng nghiện, cho nên mới muốn giữ một khoảng cách.”
Ánh mắt Lý Tình Thâm trở nên có chút sâu xa, anh nhìn Du Dật nói: “Trên cái thế giới này, chỉ có đồ giống nhau, tôi còn chưa kịp kéo khoảng cáchra, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509987/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.