Cô nghe được có tiếng điện thoại reo, liền xoay người, từ trên giường mò tới nơi để điệnthoại di động, mắt thấy là điện thoại nhà ông cố, Lăng Mạt Mạt lập tứcnghe, khéo léo và ngọt ngào gọi một tiếng: “Ông cố!”
Nhưng mà giọng nghiêm nghị và từ ái của ông không có truyền ra từ trong điệnthoại, mà ngược lại lại là giọng nói lo lắng của bà cố: “Mạt Mạt, cuốicùng con cũng nghe điện thoại, con mau qua đây đi, ông cố của con sắpkhông được rồi.”
Lúc Lăng Mạt Mạt nghe được câu này, đại não có chút ngờ nghệch.
Ông cố của cô không được, đây là có ý gì?
“Bà cố, bà đang nói cái gì vậy?”
“Mạt Mạt, ông cố của con mới vừa rồi đột nhiên té xỉu, bây giờ đang ở bệnhviện cấp cứu, bác sĩ nói, nói ông cố con có thể không qua khỏi, bây giờđang cố gắng chống đỡ để được gặp con một lần cuối.”
Vừa nghe đến những lời này, đầu óc của Lăng Mạt Mạt lập tức nổ tung.
Từ nhỏ cha mẹ cô mất sớm, vẫn luôn cùng ông cố nương tựa lẫn nhau mà sống, cô nghịch ngợm gây sự, mặc dù ông cố của cô nghiêm khắc, nhưng cũng cực kỳ cưng chiều cô.
Bọn họ đã từng trải qua một cuộc sống rất cực khổ, nhưng ông cố chưa bao giờ để cho cô một chút ủy khuất nào.
Lúc Lục Niệm Ca và Giản Thần Hi đồng thời phản bội cô, lúc ấy cô cảm thấysinh mạng của mình như bị đục khoét, khó chịu đến muốn chết đi, nhưngkhông như bây giờ, hiện tại cô có cảm giác hít thở không thông.
Ông cố là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509988/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.