Editor: Helen Thuong
Cái đồ lưu manh!
“Em ngoan ngoãn ở chỗ này chơi, anh sẽ nhanh trở lại. Các em đừng chạy lung tung ra ngoài. Cố Khuynh bóp gò má khẽ đỏ của Sở Kỳ, lúc nói “ khôngchạy lung tung” thì tầm mắt nhìn về phíaThanh Thần đang bị Diêu Daolôi kéo.
Sở Kỳ hiểu ý, nghiêm túc gật đầu. Lúc này Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh mới đi ra ngoài.
Sở Kỳ trở lại chỗ ngồi, kéo Thanh Thần ngồi xuống: “Nhanh ngồi xuống tiếp tục chơi bài đi!”
Nếu không có việc gì làm để dời đi sự chú ý, trong lòng chỉ sợ càng thêm lo lắng.
“Tiểu Kỳ….” Thanh Thần nhỏ giọng kêu một tiếng, chỉ thấy Thanh Thần khoáttay: “Cậu cũng đừng đi ra ngoài, cứ vui vẻ ở chỗ này đi. Có Ngôn Mặcbạch và Cố Khuynh ở đây, Alan không thể làm gì cậu được.”
Sở Kỳvô cùng tin tưởng việc này, năng lực của Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh côvẫn luôn không hoài nghi. Ở phòng cà phê hôm trước không phải cũng nhưvậy sao? Hai ba cái đã giải quyết hết mấy người đó. Lần này không biếtcó khó đối phó hơn không, nhưng cô tin tưởng Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynhnhất định sẽ bảo vệ tốt các cô.
Đã nhận định người đàn ông này,liền toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Tin tưởng anh có thể bảo vệ tốtngười phụ nữ của mình, nếu bọn họ không nắm chắc, sẽ không để họ ở lạichỗ này.
Tư Mộ vỗ nhẹ len tay Thanh Thần, nói: “Nghe lời, ngoan ngoãn ở lại chỗ này! Bọn mình cũng không đi ra, ở lại chỗ này chơi thôi!”
Diêu Dao ôm Thanh Thần nói: “Thanh Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531971/chuong-157-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.