Editor: Helen Thuong
Ngôn Mặc Bạch biết An Đông, vừa rồi trên hành lang nhìn thấy An Đông và AnLợi, Ngôn Mặc Bạch chỉ giả bộ thờ ơ, không biết, anh cũng biết nghề sátthủ phải tuân thủ nguyên tắc, một khi cầm tiền của Alan thì phải vì Alan mà chiến đấu, anh không thể nói gì.
Nhưng không ngờ hai ngườinày, một chút quy tắc nghề nghiệp cũng không có, cái gọi là lấy tiền bạc để trừ tai họa cho người, ai ngờ hai người này lúc đứng sau Alan, vẫnhướng đến anh và Cố Khuynh nhíu mày thể hiện sự thân thiết, ngay cả Ngôn Mặc Bạch ở trước mọi người là người lạnh lùng, cũng thiếu chút nữakhông nhịn được muốn cười to.
Mà vào lúc Alan xoay người muốn đira ngoài, hai người này hoàn toàn không cho chủ nhân chút mặt mũi nào,chẳng những không đuổi theo, ngược lại còn ung dung ngồi vào ghế salon,cùng Ngôn Mặc Bạch, Cố Khuynh nhếch môi cười, nếu không có cái bàn ởgiữa, có khi hai người liền nhào vào ôm Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh nhiệt tình.
Lúc này Cố Khuynh không thể không cùng An Lợi nói chuyện.
Chỉ là, lời nói của An Đông là có ý gì?
“Cô gái kia”, nghĩa là sao?
Lúc đó anh cùng An Đông từng gặp một cô gái sao?
Ngôn Mặc Bạch ngạc nhiên một chút, đột nhiên trong mắt sáng lên, có chútkhông dám tin nhìn về phía An Đông, trong khoảng khắc kia nhịp tim cócảm giác ngưng đập.
“Vậy An Đông, cậu đã từng gặp vợ của tôi sao?” Lúc Ngôn Mặc Bạch nói lời này, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi của mình.
Cô gái như lời An Đông, có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-quyen-the-ngon-thieu-cung-chieu-vo/531972/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.